Lần độn thổ thứ hai của tôi là trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự.
Vào giờ giải lao giữa lúc huấn luyện, tôi đã đi đến căn tin để mua nước.
Tiện thể mua thêm một que kem.
Lúc ấy tôi còn chưa quen đường, từ căn tin đi ra vừa vặn trông thấy Trần Việt đi ngang qua.
Trần Việt lớn hơn tôi một tuổi, hiện đang là phó đội trưởng của lớp chúng tôi. Chắc bây giờ anh ấy đang đi quan sát lớp chúng tôi huấn luyện.
Tôi nghĩ thầm, nếu tôi đi theo anh ấy thì có lẽ sẽ trở lại được sân tập.
Vì vậy, tôi đã lẻn theo sau Trần Việt.
Nhân tiện chiêm ngưỡng tấm lưng đẹp trai của anh ấy.
Kết quả là do tôi cứ trầm mê sắc đẹp từ bóng lưng của anh nên không phát hiện ra con đường càng đi càng lệch, cuối cùng còn theo tới phòng y tế của trường.
Khi trông thấy tấm biển phòng y tế, tôi mới đột nhiên phản ứng lại.
Định bỏ chạy thật nhanh, nhưng đúng lúc này Trần Việt phát hiện ra tôi.
“Trần Nguyệt?” Trần Việt gọi tôi lại, giọng nói lộ vẻ nghi ngờ: “Em cũng tới đây tiêm thuốc à?”
Hoá ra anh không quay về sân tập, mà là do ngã bệnh nên đã xin nghỉ phép để đến đây tiêm.
Tuy nhiên, tôi không thể nói rằng tôi không biết đường nên đã lẻn theo sau anh tới nơi này.
Vì thế, tôi cắn răng biện hộ: “Em thấy có hơi say nắng nên muốn đến phòng y tế nằm nghỉ một chút.”
Lúc nói ra lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-nham-quan-sip-cho-nam-than/2451473/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.