Nếu như một lần gặp mặt dài đăng đẵng, đổilại là một cái hôn như thế này, sau đó là sự xa cách vô thời hạn thì cũng coinhư không có gì để hối tiếc nữa. Nếu như anh hôn cô một chút, thì có thể hoàntrả được cái nợ trái tim của bao nhiêu năm, nếu có thể khiến trái tim anh thanhthản và yên tĩnh, thì cho cô mười nụ hôn cũng có sao?
Mộtmình Hứa An Ly đi ra khỏi khu nhà chờ.
Trongnhà ga, luôn đông người và hỗn loạn, dòng người xuôi ngược. Nhữnggương mặt xa lạ, những chuyến tàu không ngừng vào bến, xuất bến, mangđến hy vọng cho những người thân, cũng mang đi nỗi nhớ xa cách chântrời góc biển.
Sựbiệt ly của đời người cũng vội vàng như những chuyến tàu xuôi ngược,luôn vội vàng đi trên con đường của tháng năm, đến khi già.
Nhưngnỗi nhớ sẽ không già. Chuyến tàu có đi đoạn đường bao xa, thì sẽ cónỗi nhớ xa bấy nhiêu đi theo.
Giọngnói quen quen, hình như đang có người gọi tên mình. Theo phản xạ bảnnăng, Hứa An Ly quay đầu nhìn lại. Nhưng trong dòng người kia, đều lànhững gương mặt xa lạ. Cái thành phố này có rất ít người quen mình,chắc là trùng họ trùng tên rồi. Hứa An Ly tiếp tục đi ra.
“AnLy, chờ một chút.”
Giọngnói quen thuộc và nhẹ như không vậy. Sau một giây ngạc nhiên và ngâyngười ra, Hứa An Ly quay đầu lại.
Làanh ta?
LúcHứa An Ly khẳng định người trước mắt là Đường Lý Dục, thì trái timđang treo lơ lửng của cô mới trở về đúng vị trí của nó. Anh đến đểtiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-nguoi-toi-yeu/2061896/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.