406.
“Kính coong. Kính coong.”
“Tới rồi tới rồi!” Bà Trịnh quay qua phía 4 bố con, ông cháu, ra dấu ‘bắt đầu’.
Ông Trịnh nắm chặt tay, ngồi sofa giả vờ xem báo giấy.
Trịnh Hâm Minh xuống bếp, bưng đồ ăn lên bàn.
Đậu Đậu chăm chú chơi mô hình người máy.
Con rể thì ngơ ngác một lúc, sau quyết định ngồi cạnh ông Trịnh, cùng xem báo.
Cửa mở.
Bà Trịnh cười tươi: “Hai đứa tới rồi….”
Mười một người đàn ông vận comple đen, dàn hàng ngang, đồng thời hô: “Làm phiền!”
Cửa kính suýt vỡ, hàng xóm mở cửa ra định hỏi có chuyện gì, thấy họ liền vội vã đóng cửa lại.
Bà Trịnh choáng váng, quên sạch mình đang muốn nói gì.
“Mẹ.” Trịnh Hòa tươi cười đưa túi quà cậu đang cầm trên tay qua, “Con nghe bảo mẹ bị trật eo, giờ mẹ thế nào rồi?”
Bà Trịnh hoảng hốt giữ chặt lấy tay Trịnh Hòa: “Họ…họ đều là… ‘kia gì gì’ của con?”
Trịnh Hòa không hiểu: “Mẹ, mẹ nói gì thế?”
Bà Trịnh đang rối cực, bà nhìn một đống đàn ông trước mặt, chính bà cũng không hiểu mình đang nói gì luôn.
Đám vệ sĩ đột nhiên phân thành hai hàng, Bạch tiên sinh từ giữa đi ra, vẻ ngoài tuấn tú cùng ánh mắt kiêu cao ngạo quả thực giống như một vị quý công tử tiêu sái.
Bạch tiên sinh nhìn bà Trịnh, cười nhẹ: “Chào bác, tôi là Bạch Ân.”
Hai tay bà Trịnh ôm lấy ngực, mắt bắn hình tim: “Mau mau! Vào đi!”
Bạch tiên sinh không nhịn được, cười khẽ: “Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-ngai-kim-chu-sau-khong-luong-duoc/2036941/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.