Chương trước
Chương sau
231.

Tiết mục Trịnh Hòa tham gia được ghi hình tại trường quay cạnh đài truyền hình. Nhân viên của ê kíp tiết lộ: chỉ riêng số lượng người xem trực tiếp đã vượt qua con số 800. Thành thiếu có thể nhận được tiết mục này là nhờ Tống giám chế, cả quá trình tuyên truyền của Xuân Kiếp đều do hắn xử lý. Tống Nhiên dùng văn kiện về tiết mục này để đổi lấy cuộc hẹn gặp ở khách sạn hôm đó. Bởi vì những ký ức không mấy tốt đẹp của hôm đấy, Thành thiếu luôn cảm thấy Trịnh Hòa có thể tham gia chương trình này là do anh bán thân để đổi lấy, không phải do bản thân tài giỏi. Vậy nên, từ lúc bước vào trường quay, mặt anh cứ hằm hằm.

Trịnh Hòa buồn ngủ đến không nhấc nổi mí mắt, vậy nên cậu không nhận thấy Thành thiếu đang bực bội, giờ trong đầu cậu chỉ còn có bộ phim Oan gia ngõ hẹp.

8h sáng mới bắt đầu quay nhưng vì còn phải chuẩn bị nên các nghệ sĩ cần tập trung đầy đủ từ 5h, nhận kịch bản và trang phục. Lúc Trịnh Hòa đến thì đã sát giờ. Cậu đang lim dim rúc vào trong áo thì bị nhân viên hóa trang ‘trét’ nước lạnh lên mặt “…Ôi! Lạnh thế!”

Mặt Trịnh Hòa dúm lại, hẳn là lạnh lắm.

Cả đêm rồi Âu Dương Chí không được ngủ, vừa bay từ Thiên Tân về liền ngồi xe đến trường quay. Cậu đang xem kịch bản, nghe thấy tiếng Trịnh Hòa chợt sững lại vài giây, buông kịch bản xuống, liếc mắt nhìn phần gáy của cậu ta trong tấm gương trước mặt.

Âu Dương Chí vừa nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, định nhìn tiếp thì một cô nàng diễn viên hạng hai đi qua hỏi nhỏ: “Anh Âu Dương, có thấy Trịnh Hòa đó không?”

Âu Dương Chí khẽ gật đầu.

Cô nàng nói tiếp: “Bao nhiêu buổi tuyên truyền cho Xuân Kiếp khác thì không thấy đến, chắc là khinh người ta nhỏ, chỗ lớn thế này mới mời đến được… Anh ta tưởng bọn mình là đứa ngốc chắc?”

Bấy giờ Âu Dương Chí mới ngộ ra, nhìn bóng dáng của Trịnh Hòa, hừ một tiếng trào phúng.

Thấy cũng nói đủ rồi, cô ta đứng thẳng dậy, bảo người đại diện đưa cốc cà phê mình mới mua cho Trịnh Hòa.

Dù không ưa anh ta, nhưng thấy thái độ của Trịnh Hòa như thế mà vẫn không bị công ty cho đóng băng cũng đủ hiểu người ta có thế lực. Cô không dám đắc tội.

232.

Vai diễn Thừa Dương trong Xuân Kiếp của Trịnh Hòa là một người dịu dàng như nước, vậy nên thợ trang điểm xử lý phần da cho cậu rất cẩn thận, xóa sạch nếp nhăn. Trang điểm xong nhìn mặt Trịnh Hòa vừa trắng vừa mịn, còn đẹp hơn cả cái thời thiếu niên xuân sắc của cậu.

Trịnh Hòa là gay bẩm sinh, ít nhiều thì cũng hơi ‘nữ tính’. Thấy làn da mĩ miều trong gương của mình, cậu không nhịn được mà thò tay lên sờ, thợ trang điểm thì không ngừng kêu la: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi, cẩn thận rơi hết đồ tôi vừa trát lên giờ!”

“Ai ai! Thành thiếu, qua xem mau lên!”

Thành thiếu đi tới, liếc Trịnh Hòa một cái, chỉ thế thôi cũng đủ thấy ê răng, anh bụm mặt nói: “Cậu định làm gì thế, quay ngược quá khứ về đêm trước giải phóng sao? Cưa sừng làm nghé thì cũng vừa vừa thôi chứ.”

Trịnh Hòa nhìn Thành thiếu đầy khinh bỉ: “Không biết thì dựa cột mà nghe, cái gì mà trở lại đêm trước giải phóng chứ? Có ai khen thế không, đấy là vì da tôi nó đẹp sẵn nên giờ trang điểm mới trắng thế, anh sờ xem này, mềm mượt mịn màng nhé.”

Nhân viên trang điểm xen mồm: “Đúng rồi đó, da sẵn đẹp lắm, tôi phải dùng cả nửa bình kem làm căng da lên đó, chẳng khác gì làm một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ nhỏ cả.”

Trịnh Hòa vội đuổi thợ trang điểm sang một bên: “Ôi, sao lại lật tẩy thế chứ, ai lại…”

“Tôi còn đang thắc mắc xem ê kíp định xử lý cậu thế nào. Người thì vốn không đẹp, lại sắp 30, không theo được con đường thanh xuân sức sống. Cứ tưởng cho cậu theo phái thực lực, ra là phẫu thuật cho sang phái thần tượng.”

“Tôi mãi mãi tuổi 20 mà, bẩm sinh đã hợp theo phái thần tượng.” Trịnh Hòa vừa ngắm gương vừa sờ mặt, có vẻ đắc chí lắm.

Thành thiếu chịu thua: “Sao không nói mới 12, hả, ‘mầm non Trịnh Hòa’?”

“Cứ tính như anh thì tôi chỉ là một cái trứng xinh đẹp mĩ miều mới được thụ tinh thôi, ‘cái mầm Thành thiếu’.”

233.

Tiết mục bắt đầu quay. Trịnh Hòa vừa đi lên sân khấu đã bị dọa bởi mấy cô nàng xinh tươi chừng 20 tuổi đang mặc bikini ôm bóng nhảy. ‘Mở đầu đã hở hang như thế, mong là đừng có chưa làm gì đã bị chỉ trích.’

Trịnh Hòa đi tới vị trí được xếp sẵn theo kịch bản, nhìn MC đi lên từ dàn múa bóng.

Những phút đầu là để giới thiệu về nhân vật mình diễn trong phim. Đến lượt Trịnh Hòa, cậu vừa cầm mic lên thì MC nữ đã nói trước: “Hẳn mọi người cũng không xa lạ với cậu ấy phải không?”

Mấy cô bé dưới khán đàn vỗ tay rào rào.

Trịnh Hòa cảm thấy cái chương trình này lạ thật. Đoạn này làm gì có trong kịch bản. Vừa nghĩ đến đó thì thấy Mạt Mạt bị MC nam đẩy qua bên cạnh mình. Đèn vụt tắt. Màn hình hiện lên đoạn clip hai người đang vui đùa.

Mạt Mạt và Trịnh Hòa đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt người kia.

Quãng thời gian khá dài sau đó, các MC đều xoay quanh chủ đề ‘Trịnh Hòa và Mạt Mạt là bạn tốt như thế nào’, cái gì mà sao lại biết nhau, thân đến độ nào, vì sao Trịnh Hòa không tham gia những tiết mục khác, có phải vì không có Mạt Mạt hay không,… May mà Mạt Mạt cũng thông minh, hiểu Trịnh Hòa không muốn để lộ chuyện ‘cậu từng làm ở Chạc cây’ nên lấy bừa một lý do cho qua.

Trịnh Hòa bị hỏi nhiều đến độ suýt không bịa được, mỗi lần như thế, cậu đều kéo Mạt Mạt qua hoặc nhìn chăm chăm vào cậu ta, MC chắc chắn sẽ chuyển chiến trường qua đó, đào móc ở bên Mạt Mạt.

Nhưng cậu không hiểu nổi, vì sao mỗi lần cậu làm như thế, mấy cô bé dưới khán đài vừa thở dài vừa tỏ ra phấn khích.

Sởn hết cả da gà.

234.

Giữa chừng chương trình có một trò chơi nhỏ tên là ‘Cụng đầu’. Hai người một tổ, mặt đối mặt, trán kề trán. Cả hai sẽ cùng được buộc 1 dụng cụ giống cái mẹt lên đầu, nhân viên đặt lên đó một quả bóng nhựa. Mỗi hiệp sẽ có hai đội dùng ‘mẹt’ của mình va đập vào ‘mẹt’ của đội kia, cho đến khi quả bóng rơi xuống hoặc đối thủ ngã mới thôi.

Vừa nghe luật chơi, Trịnh Hòa đã cảm thấy căng thẳng. Cái chương trình dở hơi này, sao lại nghĩ ra cái trò quỷ đấy chứ. Cậu còn đang định lúc nào tiết mục được chiếu thì kéo Bạch tiên sinh xem cùng. Giờ có cái trò này, xem làm quái nào được. Người ta là trai đã có chồng, biết không hả! Lúc nào cũng phải giữ khoảng cách ít nhất nửa mét mới người khác, biết không hả! Dí sát vào nhau như thế, ông nhà tôi sẽ giết mấy người sau đó giết tôi!

Lúc chia đội, Trịnh Hòa quyết đoán rời khỏi vị trí cạnh Mạt Mạt, trốn tới hàng cuối. Thế mà mấy MC vẫn muốn ghép đôi hai người. Mạt Mạt lắc đầu nguầy nguậy, một tay che ngực, một tay chỉ vào Trịnh Hòa: “Không, tôi không cùng tổ với cậu ấy đâu!”

Trịnh Hòa thấy Mạt Mạt cũng thông minh đấy chứ, biết cậu không muốn tham gia, thầm gật gù trong lòng, nhưng cố tình tỏ vẻ tức giận: “Có cần phải thế không? Làm như sắp bị đem đi bán ấy!!!”

“Cậu ngốc bỏ cha! Tách đôi đũa dùng một lần cũng khiến tay sưng lên! Có ngu tôi mới cùng tổ với cậu!”

Mặt Trịnh Hòa đỏ bừng, cậu ấp úng: “Chẳng phải đã nói chuyện này chỉ có hai chúng ta biết sao, sao anh lại nói ra chứ!”

Bấy giờ Mạt Mạt mới nhận ra, vội vàng lấy tay che miệng.

Thế nhưng các diễn viên đứng bên cạnh đã thì thầm: “Ồ, ra cái lần Trịnh Hòa bị sưng tay không phải vì giúp bên hậu cần nâng bàn, là vì bị đũa kẹp nha…”

Khán giả cũng cười ha ha, Trịnh Hòa chỉ muốn bóp chết Mạt Mạt luôn cho rồi!!!

Lần này cậu tức thật rồi đấy nhá!

235.

Bởi vì Mạt Mạt nhất quyết từ chối nên Trịnh Hòa không vào tổ cậu ta mà ghép cặp với Âu Dương Chí.

Trong lúc đợi nhân viên buộc mẹt lên đầu, cậu gật đầu với Âu Dương Chí rất lễ phép, nói: “Chúng ta phối hợp tốt nhé.”

Khóe miệng Âu Dương Chí khẽ giật giật.

Cười mà cứ như kéo gió mùa về.

Đợi đến lúc bắt đầu, Trịnh Hòa cũng ham vui, vừa thấy tổ đối diện liền lao lên. Cậu chưa đi được vài bước thì Âu Dương Chí đột nhiên dừng lại làm Trịnh Hòa suýt trượt chân ngã ra ngoài.

Trịnh Hòa vội lấy lại thăng bằng, vừa định hỏi Âu Dương Chí sao thế thì anh ta lại vọt lên xô người khác.

Đệt! Thần kinh à! Trịnh Hòa thầm mắng Âu Dương Chí một tràng trong lòng, rồi đành phải lao theo hướng Âu Dương Chí. Vừa dùng lực để đẩy người thì Âu Dương Chí lại ngừng!

Cứ mấy lần như thế, Trịnh Hòa cũng thấy được Âu Dương Chí có vấn đề, không muốn chơi mà muốn phá đám. Thế nên cậu cũng để mình phiêu luôn! Âu Dương Chí lao lên trước thì cậu lui về sau, Âu Dương Chí muốn né thì cậu đẩy!

Âu Dương Chí định dạy cho Trịnh Hòa một bài học, không ngờ lại bị đùa giỡn! Cơn giận càng ngày càng lớn, thấy một đội đang đi qua, cậu cứ thế mà lao tới đẩy!

Lúc ấy Trịnh Hòa đang không phòng bị!

Vậy nên, bi kịch xảy ra!

Tổ đối diện bị Âu Dương Chí đẩy ngã, Trịnh Hòa cũng ngã theo, Âu Dương Chí thì bị cái mẹt trên đầu kéo xuống.

Chỉ trong chớp mắt, cả bốn người ngã sấp xuống.

Khán giả còn chưa kịp định hình, đột nhiên Trịnh Hòa giơ tay lên tát Âu Dương Chí!

Sắc mặt của Âu Dương Chí đổi nhanh như chong chóng, xanh đỏ tím vàng, màu nào cũng có, nhưng cậu cứ ngồi ngơ ngác thế, không nói gì.

Lúc Âu Dương Chí ngã xuống, theo quán tính, cậu đè lên người Trịnh Hòa, môi chạm vào khóe miệng cậu ta.

Trịnh Hòa tát Âu Dương Chí là vì cậu bị dọa cho sợ, giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ tới Bạch tiên sinh.

Âu Dương Chí bị tát mà không có phản ứng gì cũng bởi vì cậu đang hoảng hốt, giờ cậu chỉ nghĩ tới bờ môi và làn da mềm mại của Trịnh Hòa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.