186.
Trịnh Hòa chuẩn bị sẵn thuốc tiêm cho Bạch tiên sinh rồi dọn cơm lên bàn, đợi mãi mới thấy ông đủng đỉnh đi về.
“Sao ông về muộn thế?” Trịnh Hòa đưa thuốc qua.
Bạch tiên sinh vừa tìm tĩnh mạch trên cánh tay vừa nói: “Tôi đưa Trịnh Hòa lên núi chơi.”
Là Trịnh Hòa chứ không phải Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa mang đồ ăn cho chó ra cửa, nhìn một hồi vẫn không thấy Husky đâu nên hỏi: “Bạch tiên sinh, con chó ngốc đó đâu rồi?”
Bạch tiên sinh khựng lại một lát, rồi nói: “Để tôi nghĩ xem… hình như quên dắt về.”
187.
Chó ngốc đi lạc.
Trịnh Hòa vội vàng cầm áo khoác rồi lao ra ngoài đi tìm.
Bạch tiên sinh vốn đã không thèm ăn, giờ lại không có Trịnh Hòa làm bạn, càng nuốt không trôi, đành lặng lẽ đổ đồ ăn vào thùng rác rồi rửa bát.
Xong xuôi, ông ngồi phịch xuống đất, giống như toàn thân không còn chút sức lực nào.
Bạch tiên sinh không nhớ được con Husky đi lạc từ lúc nào, ngay cả lúc đó ở chỗ nào, ông cũng không có ấn tượng. Thực bất thường.
8:00 sáng: thức dậy.
10:00: ăn cơm.
11:00: nói chuyện với Trịnh Hòa.
12:00: ăn cơm.
14:00: dắt theo Husky lên núi.
15:00: lên tới sườn núi cao hơn mặt nước biển chừng 50m, điểm đáng nhớ: một cây hòe thiếu mất nửa chạc
15:30: bước vào phần sơn trang mới xây xong, đi bộ chừng 15’, đại khái tầm 700m.
15:45: …
15:50: …
Bạch tiên sinh đột nhiên nhận ra, suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-ngai-kim-chu-sau-khong-luong-duoc/2036854/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.