46.
Trịnh Hòa ngáp một cái, mắt lơ tơ mơ nhìn món Omelette trên chảo.
Đúng thế đấy, cậu đang làm bữa sáng cho Bạch tiên sinh.
Chân lý của tự nhiên là chim đi bắt sâu. Còn cậu thì sao? Sâu đã bị ăn còn phải chuẩn bị bữa sáng cho chim?
“Em làm cho tôi đấy à?”
Một vòng tay xiết lấy cậu từ phía sau. Cậu bỏ Omelette lên đĩa: ” Vâng.”
Cánh tay buông ra, Bạch tiên sinh nói: ” Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn sáng, em ăn đi, tôi phải đi.” Nói xong liền đi.
Giờ Trịnh Hòa mới phát hiện ra ông đã vệ sinh sạch sẽ, sẵn sàng từ bao giờ.
“Bạch tiên sinh, ngài chờ chút.”
Trịnh Hòa đuổi theo Bạch tiên sinh đang xuống cầu thang. Dáng người ông cao ngất không hề hợp với tòa nhà lụp xụp này.
Ông hỏi: “Trịnh Hòa, em sao thế?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Không có gì, đi đường cẩn thận.”
Ông cười, gật đầu rồi đi.
Đóng cửa lại, Trịnh Hòa dựa vào tường. Vừa nãy, cậu chợt nhận ra, chỉ khi lên giường Bạch tiên sinh mới gọi cậu là ‘bảo bối’. Là thói quen, hay là…? Đừng nghĩ!
Cậu tự nhủ: Trịnh Hòa, mày không còn bé nữa rồi, Bạch tiên sinh đâu phải người mày có thể tơ tưởng!
Quay về bếp, Trịnh Hòa cố ăn đống Omelette và cà phê đã chuẩn bị rồi đi làm.
May là chỉ làm một suất bữa sáng.
47.
Đến chỗ làm việc, một nhân vật bất ngờ xuất hiện khiến cậu khựng lại: “Chị Phương, sao chị đến đây?”
Chị Phương thấp thỏm ngồi xuống.
“Trịnh Hòa, hôm qua em ổn chứ?”
“Vâng, chỉ là có một đêm ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-ngai-kim-chu-sau-khong-luong-duoc/112938/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.