Còn Trang Úy thật sự rất nóng.
Mặc dù cậu chỉ dùng tay giữ lấy cổ tay cô, nhưng cô cảm thấy toàn thân mình nóng lên.
Chỗ ngực là nóng nhất.
Trang Úy đè lên người cô, dùng sức của mình chống đỡ, không khiến cô cảm thấy nặng.
Gần trong gang tấc.
Tóc mái trên trán cậu tự nhiên rũ xuống vì trọng lực, gương mặt cũng vì nhiệt độ cơ thể quá cao mà trở nên ửng hồng, đôi mắt sáng, dịu dàng nhìn cô.
Quá đẹp trai.
Trang Úy thấy cô gái dưới thân vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt tròn pha lê mở to nhìn cậu, lông mi dài khẽ run lên, đại não lập tức sung huyết, kích động.
Còn tưởng đây là cảnh trong mơ.
Không kìm lòng được, cậu cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, hồng hào của cô.
Khoảnh khắc Chu Duệ bị hôn, thứ cô nghĩ trong đầu, cô biết được...
Trang Úy người đang bị bệnh phát sốt không hề có bộ dạng yếu ướt của một bệnh nhân nên có, hơi thở nóng bỏng ập vào Chu Duệ từng đợt một.
Chu Duệ không phản kháng, hai tay chỉ nhẹ nhàng áp vào ngực cậu, cũng không dùng sức.
Trang Úy càng chắc chắn đây là cảnh trong mơ.
Chu Duệ bị cậu hôn còn ngoan ngoãn như vậy, chỉ có thể là cảnh trong mơ.
Nghĩ như vậy, cậu càng cẩn thận hơn, sợ giấc mơ này sẽ biến mất.
Cúi đầu mút lấy môi cô từng chút một, giống như đang nhấm nháp thạch trái cây, thạch trái cây ngọt thơm.
Sau khi mút đủ cậu lại vươn lưỡi liếm môi cô, liếm nhẹ theo đường viền môi cô.
Không đủ.
Trang Úy đặt trán mình lên trán Chu Duệ, nhìn cô đang thở dốc, cong môi hỏi: "Chu Duệ, cậu mở miệng ra được không?"
Mình muốn hôn lưỡi.
Sau khi hỏi xong, cậu lại cảm thấy không cần thiết, đây là giấc mơ của cậu, cậu muốn thế nào, Chu Duệ trong mộng chắc hẳn đều đồng ý.
Nhưng, là Chu Duệ, dù ở trong mộng cậu cũng muốn hỏi ý kiến cô một chút.
Cô gái của cậu, dù ở trong mộng cũng được cậu tôn trọng, yêu thương.
Hai mắt Chu Duệ mở to, một vòng sáng bóng trên môi chính là kiệt tác vừa rồi của cậu, không biết nên từ chối cậu như thế nào.
Hẳn cô nên từ chối cậu.
Trang Úy đang sốt, đầu vẫn hơi ngọ nguậy, thấy cô không đồng ý, anh lẩm bẩm một tiếng: "Cậu không đồng ý sao, vậy quên đi."
Ngay cả trong mơ, cậu cũng không ép buộc cô.
Cậu đưa tay ra xoa vành tai cô, nhỏ nhắn mềm mại.
"Được."
Lời phát ra từ cổ họng Chu Duệ, chính cô cũng sửng sốt.
Điên rồi, cô điên rồi.
Cô đang mất kiểm soát.
Trang Úy nhướng mày, nghe cô đồng ý, cậu nhấp môi cười trộm.
Chu Duệ trong mộng vẫn ngoan vô cùng, cậu thầm nghĩ.
Cậu lại cúi đầu xuống phủ lên đôi môi ngọt ngào, cậu thử vươn đầu lưỡi chạm vào hàm răng cô.
Chu Duệ thở gấp, cô không cố ý mở miệng, chỉ khép hờ, để lại một khe hở.
Trang Úy nghĩ đây là tín hiệu đồng ý để cậu hôn lưỡi, cậu hơi dùng lực đẩy ra, sau đó thuận lợi với vào khoang miệng ấm áp của cô.
Chiếc lưỡi nóng bỏng thăm dò trong miệng cô, cuối cùng cũng tìm được chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của cô, nhưng chỉ thử liếm nó một chút, nó đã giống một con chim sợ hãi rụt vào, Trang Úy ngậm lấy một cái, sau đó cẩn thận nhấm nháp.
Đây là lần đầu tiên Chu Duệ cảm nhận loại cảm giác này.
Đầu lưỡi bị hút, ngậm trong miệng, nước bọt trong miệng nhanh chóng tụ lại, chảy xuống khóe miệng hơi hé mở, sau khi ý thức được vấn đề, cô nức nở hai tiếng.
Trang Úy rút khỏi nụ hôn không kìm chế của mình, cười nhẹ lau đi nước bọt trên khóe miệng cô, nhìn ánh mắt ngây ngốc lại ấm ức của cô, cậu xin lỗi: "Thật xin lỗi, Chu Duệ. Mình lau khô cho cậu."
Chu Duệ mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cô lại cảm thấy bây giờ không nên nói gì cả.
Một tay Trang Úy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô đặt vào ngực cậu, tay trái nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Sau khi nắm chặt, cậu lại thả lỏng, vùi đầu vào cổ Chu Duệ.
Chu Duệ sững sờ, hai tay cứng đờ, cổ cứng ngắc, chỗ nào cũng cứng.
Cô bị hơi thở nóng bỏng của cậu vây quanh, toàn thân đều ấm áp, đặc biệt là quanh cổ, hơi thở mang theo nhiệt độ nóng bỏng dồn dập phả lên làn da nhạy cảm phía sau cổ trắng nõn.
Hai người gần như dán vào nhau, Chu Duệ có thể nghe thấy nhịp tim đập như tiếng sấm của mình.
Cô không ngừng nghĩ về những gì bây giờ mình đang làm.
Nhưng, trong đầu luôn có một giọng nói nói với cô.
... Cô đang hưởng thụ, căn bản cô không muốn dừng lại, cô thích Trang Úy, cô vẫn luôn thích cậu ấy.
Cô thích Uông Tông vì cậu ta dịu dàng, nhưng người dịu dàng nhất là Trang Úy, cậu dịu dàng khi cô tức giận, dịu dàng khi cô ấm ức, không có lúc nào không dịu dàng với cô, kể cả... khi hôn cậu cũng dịu dàng.
"Chu Duệ." Giọng nói Trang Úy rầu rĩ, gọi suy nghĩ của cô trở về.
"Hả?" Cổ họng Chu Duệ như bị bỏng, khàn khàn đáp.
"Mình rất nhớ cậu." Cậu vùi vào cổ cô, nói.
Bốn chữ nhẹ nhàng bay bổng lại khiến trái tim Chu Duệ run lên, như bị xuyên thủng.
"Vừa nãy cậu thật ngoan." Trong lời nói của Trang Úy chứa ý cười.
Chu Duệ đỏ mặt, không biết nên trả lời cậu như thế nào. Vừa nãy cô ngoan sao?
Đột nhiên, Trang Úy lại thở dài: "Nghe nói trong mơ trái với thực tế, quả nhiên... Trong hiện thực cậu cũng như vậy thì thật tốt."
Cậu nói như vậy, mười ngón tay đan vào tay cô cũng nắm chặt hơn.
Chu Duệ nghe vậy, hốc mắt cô lập tức ẩm ướt, chóp mũi chua xót, khó chịu giống như vừa ăn một miếng chanh lớn, cực kỳ chua xót.
Cậu cho rằng đây là cảnh trong mơ sao?
"Mình rất muốn cùng cậu ở bên nhau." Trang Úy nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô.
"Sau đó, mỗi ngày mình sẽ mang đồ ăn vặt cho cậu, dạy cậu làm đề. Hai chúng ta sẽ đi học cùng nhau, cùng nhau về nhà. Chúng ta học đại học cùng nhau, thuê một căn chung cư gần đó, sống cùng nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu gả cho mình, sau đó chúng ta sinh vài đứa con, chúng ta sống với nhau đến già." Trang Úy đang bị bệnh, lời nói đứt quãng, nhưng cậu lại kiên trì nói xong, trong giọng nói còn chứa đầy khát khao về tương lai, như đã lên kế hoạch hoàn hảo.
Trái tim Chu Duệ đột nhiên đập mạnh vài cái, cô cảm thấy mình sắp hòa tan, hòa tan trong màn đêm và ánh trăng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn tròn vành vạnh, sáng tỏ, chỉ là tâm trí cô lại mơ hồ.
Chu Duệ nghĩ, đừng sợ, chỉ cần cậu.
Cô chủ động dùng bàn tay còn lại để tìm bàn tay kia của cậu, học theo động tác của cậu, mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt.
Trang Úy cười, cười không tiếng động, lồng ngực chấn động.
Chu Duệ muốn nói gì đó, nói với cậu đây không phải mơ, cô là thật, cô thật sự ở trong vòng tay cậu, cậu thật sự cảm nhận được tình yêu của cô.
Nhưng không cần đợi cô mở miệng.
Giọng nói của mẹ Chu từ ngoài cửa truyền đến...
"Chu Duệ, con ở trong đó làm gì vậy? Mau gọi Trang Úy ra ăn cháo."
Trang Úy lập tức tỉnh táo, lăn xuống người cô.