Hồi học lớp mười một, Duyệt Chiêu từng khám bác sĩ tâm lý, tình trạng mất ngủ khi ấy là vì áp lực học hành quá lớn. Mẹ Duyệt Chiêu dẫn cô đến khoa Thần kinh tại Bệnh viện Số 1, kể từ đó Duyệt Chiêu biết bác sĩ Ngu.
Nhưng bởi vì quá lâu rồi, Duyệt Chiêu không nhớ mặt mũi của bác sĩ Ngu ra sao, chỉ nhớ bác sĩ Ngu nói chuyện rất dịu dàng, rất giỏi lắng nghe, Duyệt Chiêu vô cùng tin tưởng cô ấy.
Bây giờ Duyệt Chiêu không có phương thức liên lạc với bác sĩ Ngu, bèn lên mạng tìm kiếm, phát hiện may là bác sĩ Ngu vẫn làm việc ở Bệnh viện Số 1, vừa khéo sáng mai là lịch khám của bác sĩ.
Duyệt Chiêu muốn đi cùng bà chủ và Trịnh Nhược Liên.
Sáng hôm sau, bà chủ lái xe chở Trịnh Nhược Liên và Duyệt Chiêu đến Bệnh viện Số 1, đăng ký xong là lên tầng năm ngồi chờ.
Tuy họ đến sớm nhưng vì trước đó cứ nghĩ sẽ không đông lắm nên không đặt lịch hẹn trước, vì vậy bây giờ bốc trúng số chờ rất lâu.
Ba người ngồi trên ghế ở khu chờ khám, kiên nhẫn chờ tới lượt. Trịnh Nhược Liên cúi đầu không nói gì, khe khẽ nhíu mày.
Hôm nay trời hơi nóng nhưng Trịnh Nhược Liên vẫn sợ lạnh, mặc cái áo len cổ cao và áo khoác dày cộm, sau khi vào bệnh viện, bà chủ hết lời khuyên con gái cởi áo khoác ra nhưng cô bé không chịu.
Duyệt Chiêu ngồi chờ cùng hai mẹ con.
Gần mười một giờ vẫn chưa tới lượt Trịnh Nhược Liên, Trịnh Nhược Liên càng lúc càng tỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-den-chung-ta/490286/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.