Tối về khách sạn, sau khi đã tắm rửa xong xuôi, Bảo Anh lại lon ton đi kiếm Gin để ngồi tán chuyện, nhưng khổ cái anh lại không cho cô ngồi ở ngoài quá lâu, sợ cô lại bị cảm lạnh này nọ thì khổ thân. Chỉ mới ngồi có nửa tiếng mà anh đã bắt về phòng, Bảo Anh kì kèo mãi cũng chẳng thể nào lay chuyển được anh nên đành tiu nghỉu làm theo.
Anh mua cacao nóng cho cô rồi mới về phòng mình, trước khi vào phòng còn tặng cho cô một nụ cười kèm câu: "Chúc ngủ ngon!" làm cô vừa giận vừa bối rối. Anh là đồ đáng ghét, muốn nói chuyện một chút cũng không cho, tối ngày lo cô sẽ thế này thế nọ... Anh có thể ngồi sưởi ấm cho cô cơ mà!! Tại sao lại không chịu làm vậy?
Bảo Anh vào phòng, nằm ườn ra giường tám chuyện với Sumire. Sau một lúc lâu, thấy ngứa tay quá, cô nàng đành cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Gin.
"Nè đồ đáng ghét."
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút trôi qua...
Chẳng thấy tin nhắn nào đến, điện thoại của cô vẫn nằm im lìm. Tức mình, cô lại nhắn thêm một tin nữa:
"Anh đang bơ em đó hả?"
Thời gian lại đều đều trôi qua, chẳng thấy hồi âm của anh chàng phòng bên cạnh đâu. Bảo Anh bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ anh đang nói chuyện điện thoại với em nào nên không thèm trả lời tin nhắn của cô?
Nghĩ vậy, cô liền bấm gọi cho anh, quả nhiên là máy bận!! Không lẽ anh đang nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-anh-you-are-my-destiny/2503344/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.