Bây giờ là tháng tư.
Sumire đã nhận được thông báo điểm thi, cô và Bảo Anh đều đã đậu vào trường đại học Tokyo.
Ngày nhập học, Sumire do vẫn còn phải nằm viện nên không thể đi được. Mẹ của cô cũng đã lên trường xác nhận với ban giám hiệu nên tạm thời không có chuyện gì phải lo.
"Trong thư viện trường vẫn có sách dành cho người khiếm thị, xin chị đừng lo. Chúng tôi hứa sẽ không để cho con gái của chị bị thiệt thòi." Lúc mẹ của Sumire trình bày về vấn đề của con mình, đích thân hiệu trưởng đã đến nói chuyện với bà và động viên.
Rồi vèo một cái, phút chốc đã hết tháng tư.
Sumire lúc này đại khái đã có thể đi lại được, cô đang tập đi với cây gậy dành cho người khiếm thị. Lúc đầu còn khá khó khăn vì liên tục bị vấp, nhưng dần dần cũng đã có thể quen được.
Cô rốt cuộc cố gắng khỏe lại thật nhanh, tập đi lại cho thật thành thục, đòi mẹ mình chuyển viện về Tokyo, cũng chỉ vì để có thể gặp lại Ryoma.
Cô đã nói rằng cô chờ anh, và cô vẫn đang chờ.
Đã gần hai tháng rồi, anh không hề đến thăm cô lấy một lần, mặc dù cô đã nhờ Bảo Anh nhắn với anh rằng cô đã chuyển viện, nhưng anh vẫn không đến.
Ryoma bận gì sao?
Hay là anh đã quên cô rồi?
Hay là anh đang gặp nguy hiểm? Tại sao lại không cho cô biết?
Tại sao không nói gì mà lại rời đi như vậy? Có phải là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-anh-tim-lai-hanh-phuc/2513190/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.