"Miyamoto..."
Ai? Ai đang gọi tôi vậy?
Bảo Anh xoay người vô định trong bóng tối, cơ thể của cô tựa hồ như đang lơ lửng giữa một không gian không thể xác định. Giọng nói vừa gọi cô, nghe như rất gần, nhưng cũng rất xa xăm. Là ai vậy?
"Miyamoto..."
Cô lập tức quay về phía có người vừa gọi cô, và cũng chỉ trong khoảnh khắc, cô như chết sững tại chỗ. Jiro? Là anh sao? Cô bị quáng gà à? Hay đây là ảo giác?
"J... Jiro!!"
Cô gọi thật to tên anh. Anh không di chuyển, chỉ đứng im cách cô một khoảng không quá xa cũng không quá gần và mỉm cười. Anh vẫn không thay đổi, vẫn mang theo một sự dịu dàng và ấm áp rất khó tả. Nụ cười của anh luôn khiến cho cô cảm thấy xao xuyến, nhưng cũng mang chút gì đó buồn bã. Đã từng có một thời, cô nói rằng anh chính là ánh dương, còn cô chính là bầu trời. Bầu trời thì cần ánh dương soi sáng thì mới có thể trở nên tuyệt đẹp một cách hoàn mĩ.
Có điều, ánh dương nào cũng có lúc phải tàn lụi.
Chỉ tiếc rằng, Jiro tàn lụi quá sớm, bầu trời kia là Bảo Anh vẫn còn đó, nhưng lại trở nên xám xịt, không còn sức sống...
Cho đến khi...
Một người khác xuất hiện!
"Jiro!"
"Đừng lại gần đây."
Bảo Anh vừa lên tiếng vừa từ từ bước lại gần Jiro, nhưng anh lại ngăn cản lại ngay tức khắc. Bước chân của cô sững lại, cô nhíu mày đầy khó hiểu. Tại sao không cho cô lại gần?
"Miyamoto, vẫn còn người đang đợi em." Jiro lùi về sau vài bước nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-anh-tim-lai-hanh-phuc/120197/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.