"Anh ấy là hạnh phúc cả đời của tôi..."
Một tấm ảnh, một câu chữ, một hạnh phúc vô tình bị lãng quên...
"Miyamoto!!"
"Dạ??" Bảo Anh giật bắn người, xoay đầu qua nhìn vị giáo viên đứng tuổi đang canh thi mình với đôi mắt trợn ngược lên đầy kinh ngạc, đến nỗi đánh rơi luôn cả cây bút trên tay xuống sàn nhà.
"Em làm bài xong chưa? Sao không tập trung gì hết vậy?"
"Dạ... em sắp xong rồi thầy." Cô nàng vén vài lọn tóc qua mang tai, cười gượng gạo trả lời rồi cúi người xuống nhặt bút lên để tiếp tục làm bài. Số cô đúng là nhọ hết sức, mới vừa tỉnh dậy đã phải đến trường làm bài thi vượt lớp như thế này trong khi chưa kịp chuẩn bị gì cả. Cũng may có mấy cô bạn ở bên tận tình chỉ bảo, cộng với những kiến thức nâng cao mà mẹ Minako dạy cho hồi còn ở Việt Nam, không thì chắc cô ăn hết cả cái hộp bút nãy giờ vì không biết làm bài luôn rồi.
Nói về cái chuyện thi vượt lớp hôm nay, thì phải quay ngược trở về hơn nửa tháng trước.
Bảo Anh tỉnh dậy ở bệnh viện, mũi chụp ống thở, ý thức mơ hồ. Cố gắng lắm cô mới có thể ấn nút gọi cho bác sĩ. Các bác sĩ và y tá lập tức có mặt kiểm tra tình hình cho cô, đồng thời gọi cho người nhà của cô.
"Ơn trời, con tỉnh lại rồi." Minako vừa nhận được điện thoại đã phóng như tên lửa đến bệnh viện ngay tức khắc. Nhìn thấy Bảo Anh đã có thể mở mắt ra nhìn mình, đồng thời còn gọi một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cho-anh-tim-lai-hanh-phuc/120185/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.