Trong căn phòng tối đen, một thiếu niên gầy yếu mở cuốn nhật ký ra, không gian tĩnh mịch chỉ vang lên tiếng soàn soạt, cửa phòng đột nhiên mở, một người phụ nữ trung niên nhìn thiếu niên đầy hoảng sợ, mãi lâu sau, bà mới giả vờ bình tĩnh, đưa tay định bật đèn: “Phòng tối thế, con đọc được nhật ký sao?”
“Bộp ——”
Thiếu niên nặng nề đóng quyển nhật ký lại, giọng điệu âm u và quỷ dị: “Có phải bà….đọc trộm nhật ký của tôi không?”
Người phụ nữ trợn to mắt, nói: “Không, mẹ, mẹ không.” Giọng bà ta bất giác trở nên run rẩy.
“Nhất định là bà đã đọc….nhất định là bà đã đọc!!!!” Thiếu niên chồm về phía người phụ nữ như nổi điên, trong cơn hoảng loạn, bà cầm lấy con ngựa gốm bên cạnh, đập về phía thiếu niên, miệng còn hô: “Mày là thằng điên! Ma quỷ! Không được đến đây!!!!”
…
Tháng sáu mưa dầm, ngay cả thứ khô nhất là mặt bàn cũng sắp mọc nấm đến nơi, Trịnh Hòa ghé vào mặt bàn, ủ rũ. Bạn học A ngồi trên quay lại nhìn cậu, hỏi: “Cậu sao thế?”
Trịnh Hòa nhìn hắn một cái, nói: “Đau bụng, muốn – đánh – rắm.”
Bạn học A thấy tởm khi cậu dám nói ra cái từ thô tục đó, vừa định mở miệng thì nghe Trịnh Hòa ‘phụt’ ra vài cái rắm thật. Giáo viên đang ở trên bục nghe thấy, sắc mặt kém hẳn, cô ho khan mấy tiếng: “Các em, chúng ta đang lên lớp, đừng phát ra tạp âm.”
Trịnh Hòa ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó lại ghé xuống bàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/3065351/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.