Kế hoạch dạy thêm cho Trịnh Hòa của Bạch tiên sinh phá sản rất sớm.
Đầu tiên là vì kiến thức căn bản của Trịnh Hòa quá kém, không có trình độ của học sinh trung học, thậm chí đề thi tiếng Anh tốt nghiệp tiểu học cũng có thể đánh gục cậu. Thứ hai là, Bạch tiên sinh không phải Liễu Hạ Huệ, người mình thích ngồi ngay bên cạnh, hắn lại là người có tính chiếm hữu và khao khát khống chế cực cao, nhìn Trịnh Hòa ngoan ngoãn đọc theo mình, cái bộ phận phía dưới liền ngóc đầu lên hai mươi phút học, hai giờ lăn lộn trên giường, một buổi tối cứ thế trôi qua.
Trịnh Hòa nằm nhoài trong bồn, tắm bọt, mấy hôm trước cậu mới biết đây là bồn tắm thông minh, có thể mát xa toàn thân. Từ đó về sau, cậu rất thích dính lấy nó, nhất là sau khi làm một số ‘vận động mạnh’, được tắm trong nó là thú vui tuyệt vời nhất.
Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa đuổi ra. Hắn dựa vào cửa nhìn cậu, thấy nước nhỏ giọt từ mái tóc dài ẩm ướt của hắn, Trịnh Hòa cảm thấy khó chịu, bèn quẳng khăn mặt qua: “Ít nhất thì anh cũng phải lau đầu chứ.”
“Phiền.” Bạch tiên sinh nói. Tóc của hắn quá dài, tuy chuyên gia dinh dưỡng và chuyên gia tạo hình thường xuyên ghé qua để kiểm tra định kỳ, đảm bảo tóc không bị chẻ ngọn, nhưng bình thường, Bạch tiên sinh trốn bảo dưỡng tóc được bao nhiêu thì sẽ cố trốn.
Trịnh Hòa cười nhạo: “Nếu anh ngại phiền sao còn để tóc dài thế làm gì?”
Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, cũng bật cười: “Hồi ấy tóc tôi chưa dài thế này, ” hắn đặt tay lên vai, ý bảo chỉ tới đó thôi: “Bạch lão gia tử tức quả, vác gậy muốn đánh tôi, tôi thấy ông ấy giận lên đúng là thú vị, liền không cắt nữa.”
Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh ngồi trước mặt mình, cậu vươn tay lau tóc giúp hắn. Đôi khi, cậu cảm thấy Bạch tiên sinh như một thằng nhóc chưa lớn, chỉ muốn làm theo ý mình, thích thứ gì liền giữ chặt lấy, hơn nữa, đôi khi còn ngây thơ trong sáng đến đáng thương…..
Vì lý do đó mà nuôi tóc, còn nuôi dài như thế, Trịnh Hòa cảm thấy nên thêm cái nhãn cố chấp cho Bạch tiên sinh nữa.
Bạch tiên sinh cảm thấy cảm giác được Trịnh Hòa lau tóc thật thoải mái, hắn híp mắt lại: “Hôm nay em có chuyện gạt tôi đúng không?”
Trịnh Hòa mang vẻ mặt dấu chấm hỏi: “Em gạt anh chuyện gì?”
Bạch tiên sinh nhắc: “Về cái thầy Tôn đó, em không có gì để nói sao?”
“Đấy là giáo viên chủ nhiệm mới tới của lớp em….Ngoại trừ điều này, hình như không còn gì đặc biệt nhỉ.” Giọng Trịnh Hòa đầy sự nghi hoặc, bỗng dưng nhắc tới thầy Tôn làm gì?
Bạch tiên sinh ho một tiếng, nói: “Lời cam đoan của em với Quách tiểu mập, chẳng phải là để tôi gặp thầy Tôn sao, ” thực ra hắn đã biết chuyện này từ lâu, chỉ là đang đợi Trịnh Hòa nói với mình mà thôi, nào ngờ Trịnh Hòa như quên béng đi luôn, không hề nhắc tới, điều ấy khiến hắn cảm thấy không vui.
Trịnh Hòa đơ ra một chốc, nói đến mức này rồi, cậu còn không biết Bạch tiên sinh cho người theo dõi mình thì đúng là ngốc, nhưng cậu cũng biết, nếu giờ truy hỏi gì mà vì sao lại theo dõi em, em đau khổ quá, chắc chắn sẽ cãi nhau to, vì thế, cậu rất thông minh mà hùa theo Bạch tiên sinh: “A, vụ này sao, ai nha, anh không nhắc thì em cũng quên.”
“Không phải em cố tình không nói cho tôi à?” Bạch tiên sinh nheo mắt.
“Em muốn giấu cũng giấu chẳng được mà.” Trịnh Hòa dùng khăn mặt, nhẹ nhàng lau tóc cho Bạch tiên sinh: “Được rồi, đừng nghĩ linh tinh, hơn nữa, Quách tiểu mập muốn mời anh tới bữa tiệc của bọn em thôi, có liên quan gì đến thầy Tôn đâu, hơn nữa, còn có em ở cạnh anh mà.”
“Tôi đi làm gì chứ.” Bạch tiên sinh nói: “Tôi và những người ở tuổi em không có chung đề tài nói chuyện.”
“Vậy bình thường anh nói gì với em thế? Tiếng sao Hỏa à?” Trịnh Hòa trấn an: “Chúng ta chỉ đáo qua một lúc rồi về, hơn nữa, anh cũng không cần để ý đến bọn nó đâu.” Cậu cũng thấy chuyện này hơi làm khó Bạch tiên sinh, có một người yêu kém mình hơn chục tuổi đã bất đắc dĩ rồi, giờ còn phải tham gia tiệc cùng mấy cô cậu học sinh trung học nữa, ai nha, Trịnh Hòa bỗng nhiên cảm thấy cảnh này đúng là thú vị, cậu còn suýt rớt nước mắt này.
Ngáo:
Khổ thân Bạch tiên sinh =))) Già đầu rồi còn phải tới tiệc của mấy bé học sinh cấp 3 để chiều ý người yêu =)))
71.
Lúc trước Trịnh Hòa nói muốn làm bác sĩ chỉ là nói chơi thôi, thành tích học tập của cậu kém như vậy, tới bệnh viện làm cố lắm thì được làm y tá, khéo còn không đọc đúng hết tên thuốc.
Cậu bỗng nhiên muốn tìm một nghề hợp với mình, sau khi nói cho Bạch tiên sinh điều này, Bạch tiên sinh nghĩ một hồi, rồi lấy một quyển sách từ cái giá sách dễ có đến ba mươi tầng của mình, nói: “Tôi nhớ nội dung quyển sách này là về tâm lý, hướng nghiệp, chắc nó có thể giúp em.”
Trịnh Hòa nghe vậy vui lắm, đây chẳng phải là thứ cậu đang cần sao. Cậu lấy snack khoai tây từ tủ ra rồi ôm sách ra chỗ thảm ngồi, vừa ăn vừa đọc. Bạch tiên sinh không tán đồng với hành động của Trịnh Hòa, hắn nhéo nhéo lỗ tai cậu: “Lúc đọc sách đừng có ăn, bẩn.”
Trịnh Hòa cười ngây ngô: “Không ăn em không đọc được.”
Bạch tiên sinh không nói gì nữa, hắn dùng ánh mắt vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ nhìn Trịnh Hòa: “Vậy cẩn thận đừng để dính vào sách.”
Trịnh Hòa cảm nhận được Bạch tiên sinh tốt với mình như thế nào, gần như là dung túng đến độ không có giới hạn, cậu đặt gói snack chưa bóc sang một bên, nói: “Đùa anh đấy, lúc đọc sách em đau có ăn gì đâu, anh còn phải làm việc đến lúc nào nữa? Hôm nay em muốn ngủ sớm.”
“Còn chút nữa.” Bạch tiên sinh lật lật tập văn kiện trước mắt: “Khoảng mười mấy phút nữa là xong.”
“Thế thì tốt quá.” Trịnh Hòa nói: “Hình như mấy ngày nay anh bận lắm.”
“Ừm, có một việc cần phải xử lý, giải quyết xong là lại ổn thôi.” Trước giờ, khi nhắc đến công việc của mình, Bạch tiên sinh đều nói rất mơ hồ, Trịnh Hòa cũng đã quen, hơn nữa, cậu thấy, dù Bạch tiên sinh có nói tường tận thì cậu cũng chẳng hiểu, mập mờ thế này còn dễ hiểu hơn.
“Anh làm việc đi, em đọc sách.” Trịnh Hòa giục, lại sợ thái độ của cậu khiến Bạch tiên sinh nghĩ nhiều bản giải thích: “Hôm qua chuyên gia dinh dưỡng của anh gọi điện cho em, bảo em phải giục anh đi ngủ lúc 9 giờ tối, sợ sau khi anh ngừng uống loại thuốc nào đó lại mất ngủ.”
“Họ gọi điện cho em làm gì?” Bạch tiên sinh hỏi, giọng điệu không vui.
Trịnh Hòa nhún vai: “Chắc họ nhận ra, ngoài em ra chẳng ai quản thúc được anh nữa.”
“Được rồi, tôi chấp nhận lý do này.” Bạch tiên sinh nói.
72.
Ông cha ta đã nói: người định không bằng trời định.
Rốt cục Trịnh Hòa cũng đợi đến lúc Bạch tiên sinh làm việc xong, hai người cùng nằm trên giường. Trong bóng đêm, tiếng chăn sột soạt vang lên, Trịnh Hòa nhỏ giọng hỏi: “Anh nhích qua đây làm gì?”
Bạch tiên sinh cười khẽ: “Giờ còn sớm….”
“Này, ” Trịnh Hòa nhắc nhở: “Hôm nay mới vừa làm, eo em còn đau lắm, anh không để em ngủ yên được à?”
Bạch tiên sinh hôn lên trán Trịnh Hòa, nhẹ nhàng lần xuống dưới rồi ngừng lại bên môi Trịnh Hòa, hơi thở ấm áp của cả hai quyện lấy nhau, Trịnh Hòa vừa định hé miệng thì —–
“Tình tình tình tính tinh tình tinh tinh tinh!”
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên khiến họ giật nảy mình.
“Lại thế rồi.” Trịnh Hòa oán giận.
Bạch tiên sinh mang vẻ mặt hằm hằm đi lấy di động, vừa định ném ra ngoài thì hắn chợt sững lại, nghi hoặc nói: “Không phải của tôi.”
“Thế ai?” Trịnh Hòa nói thầm: “Chẳng nhẽ có người muộn thế này còn gọi cho em? Ai nhỉ?” Cậu mở khóa màn hình, khóe môi cậu giật giật khi thấy tên hiển thị, ra là ông Trịnh.
Trịnh Hòa ra hiệu im lặng với Bạch tiên sinh, cậu bấm nhận cuộc gọi: “A lô? Bố à, sao bố lại gọi điện cho con thế?”
Ông Trịnh đứng trong gió lạnh căm căm, ngước đầu nhìn khung cửa sổ tối đen: “A Hòa, con mở cửa cho bố đi, bố ở ngay dưới nhà này.”
Trịnh Hòa nghe vậy liền hoảng hốt, cứ tưởng chuyện của mình và Bạch tiên sinh bại lộ rồi, cậu còn chưa chọn được thời điểm thích hợp để khai báo với gia đình mình mà, chẳng nhẽ bị ép phải nói hết sao? Cậu mở cửa sổ, nhìn xuống, dưới lầu rỗng tuếch, làm gì có ai nha.
Trịnh Hòa yên lòng, hỏi: “Bố đang ở đâu thế, có phải dưới nhà của mẹ không.”
Ông Trịnh gật đầu: “Đúng thế, bố sắp lạnh chết rồi, mẹ con không chịu mở cửa đâu, con mở cho bố đi.”
Trịnh Hòa đáp: “Nhưng giờ con có ở nhà đâu, chẳng phải đã nói với bố mẹ là con ở nhà bạn sao? Mẹ mà biết bố tới chắc chắn sẽ giận lắm.”
Ông Trịnh thở dài: “Lúc đi rồi bố mới biết mình quên đồng hồ và thẻ tín dụng, lúc ở trường mẹ con cũng tránh bố, bố còn nhiều đồ chưa chuẩn bị mà, hôm nay được nghỉ sớm, vừa tan tầm bố liền tới thu dọn đồ đạc.”
Trịnh Hòa nghe vậy, lòng lại nao nao. Hồi bố cậu chưa ngoại tình, ngày nào ông ấy cũng phải hơn 9 giờ mới về đến nhà, khi ấy mẹ cậu chưa phải bận rộn, bàn cơm lúc nào cũng có đồ ăn nóng hổi đợi sẵn. Dần dần sau này, bố cậu không về nhà, mẹ cũng quen với việc đặt tiền cơm lên bàn, để Trịnh Hòa tự mua đồ.
Sống yên ổn không chịu, sao bố mẹ không thể khiến bọn con an tâm chút chứ.
Ông Trịnh tưởng Trịnh Hòa vẫn giận nên lừa mình để không mở cưa, nói: “A Hòa, bố đứng đây hơn hai mươi phút rồi, con mở cửa cho bố, bố dọn đồ xong là đi mà, không để mẹ con biết đâu.”
Trịnh Hòa thở dài: “Nhưng con không ở nhà thật mà.”
“Thế….” Ông Trịnh Hòa có bóng loang loáng trên cửa sổ, hình như có ánh đèn: “A Hòa, đừng lừa bố, con bật đèn rồi cơ mà, cho bố vào đi.”
Trịnh Hòa cảm thấy hoài nghi, chẳng nhẽ mẹ cậu về? Cậu nói: “Bố, bố đợi chút, con gọi cho mẹ xem, người đó không phải là con, con xem có phải mẹ không.”
“Ờ, được rồi.” Ông Trịnh nhìn chằm chằm vào nhà mình, ông bắt đầu cảnh giác.
Cúp máy, Trịnh Hòa bấm số cho mẹ, cậu có linh cảm không lành. Bạch tiên sinh nằm bên, chống đầu nhìn cậu, Trịnh Hòa nắm chặt tay hắn, rốt cuộc có người bắt máy, Trịnh Hòa vội hỏi: “Mẹ, mẹ ở nhà à?”
Giọng bà Trịnh vang lên đầy mỏi mệt: “Mẹ ở trường, sao thế, tìm mẹ có việc gì?”
Trịnh Hòa nói liến thoáng: “Hình như nhà mình có trộm, mẹ mau về đi, con gọi cảnh sát.”
Ở phía đầu kia, ông Trịnh rốt cuộc thấy đèn phóng bếp được bật, một người đàn ông rất cao đứng trong đó lục lọi. Tủ lạnh ngay sát cửa sổ, nên ông Trịnh nhìn rất rõ ràng, người đó ông không quen!
Ông gọi điện cho 110 ngay lập tức. Có lẽ ban đêm, con đường này chỉ có một mình ông, vậy nên người đàn ông trong trù phòng vừa liếc mắt ra ngoài liền chăm chú nhìn ông Trịnh. Ông Trịnh vẫn chưa hay biết gì, vừa căng thẳng vừa báo với cảnh sát địa chỉ nhà mình. Để kẻ trộm không nhận ra, ông Trịnh cúi đầu, nói rất nhỏ.
Cúp máy, ông Trịnh sợ tên trộm đã chạy liền ngẩng đầu lên nhìn, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Tên trộm này thực cảnh giác, gã liên tưởng tới việc ông Trịnh vừa gọi điện liền nhảy khỏi cửa sổ trốn đi.
Ông Trịnh bị dọa sợ, sững ra một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lấy chìa để mở khóa xe. Nhưng trời quá tối, tay ông lại cứng lại do lạnh cóng nên mãi mới đâm được chìa vào ổ. Đột nhiên, từ hàng rào đối diện lao ra một người đàn ông cao gầy, ông Trịnh ngẩng đầu, dù chỉ liếc một cái ông cũng nhận ra đây là tên trộm khi nãy. Ông sợ quá, môi tái nhợt, chân đạp mãi không được, thấy tên trộm rút một con dao từ trong ngực bèn cái khó ló cái khôn, đẩy thẳng xe đạp vào hắn!
Tên trộm không kịp đề phòng, bị xe đạp đè lên, ông Trịnh cắm đầu chạy về phía đường lớn, vừa chạy vừa hô: “Cứu tôi với! Có người cầm dao!”
Ở đầu bên kia, Trịnh Hòa cúp máy xong, Bạch tiên sinh liền hỏi: “Nhà em có trộm à?”
Trịnh Hòa gật đầu, cậu cuống quýt nói rằng: “Bố em còn ở đó, em lo ông ấy gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Bạch tiên sinh nói: “Tôi đã gọi cho cục cảnh sát rồi, dậy, tôi đưa em qua.”
Trịnh Hòa kinh ngạc: “Anh gọi từ lúc nào thế?”
Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa. Chẳng nhẽ em ấy cho rằng mình không phái người trông coi quanh nhà em ấy sao? Nhưng thật không ngờ là lần này hắn lại tới nhà Trịnh Hòa…..Hắn nói: “Ngay lúc em gọi điện, được rồi, đừng hỏi nhiều thế, chẳng phải cha em ở đó sao.”
Trịnh Hòa gật đầu: “Vâng, chắc chút nữa mẹ em cũng về tới nơi….Ai, Bạch tiên sinh, anh nói xem, liệu tên trộm đó có tấn công bố em không! Ông ấy đứng ngay dưới nhà đó!”
Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là…không đâu.”
“Hộc hộc….” Ông Trịnh chạy như điên băng qua màn đêm, ông cứ nghĩ mình vẫn là cậu thanh niên trẻ leo bảy tầng lầu vẫn không thở dốc của thời sinh viên, nghĩ rằng mình dư sức có thể kéo chân được tên trộm này cho tới khi cảnh sát đến, nhưng sự thực là, vừa tăng tốc, cổ họng ông đã khô khốc như muốn nôn, cảm giác ghê tởm ấy khiến ông muốn ngừng bước.
Khu nhà này rất cũ, ông Trịnh nhớ rằng hình như gần đây có một chợ đêm, ở đó có rất nhiều người. Ông thấy ánh đèn phía xa xa, quay đầu lại thì thấy tên trộm đã gần mình lắm rồi liền la lớn: “Cứu với! Cứu với! Có người muốn giết tôi!”
Dường như có một vài người nghe được tiếng la, đầu hẻm có người ngoái qua nhìn, nhưng trời tối qua, họ lại đứng ở nơi đầy đèn nê ông nên chẳng thấy rõ mọi chuyện.
Ông Trịnh thấy có người phát hiện liền chạy nhanh hơn, cũng càng lớn tiếng: “Cứu với! Có người cầm dao muốn giết tôi! Nó là thằng trộm! Cứu với!!”
Thấy có người chạy về phía này, ông Trịnh vừa yên lòng thì nghe tiếng bước chân phía sau, vừa nghiêng người để xem tên trộm chạy đến đâu rồi thì một nhát dao đâm vào vai ông….
“A!!” Ông hét lên đau đớn, ngẩng đầu về phía đám người để cầu cứu thì lại thấy mấy cậu thanh niên đang chạy tới lại ngoành về, những người còn nhìn về phía này cũng quay mặt đi. Quả là bi ai.
“Sao lại thế, sao lại thế….” Ông Trịnh cảm thấy lòng mình lạnh lẽo. Cả đời dạy học, hết lòng cho nhà trường và sự nghiệp giáo dục, nhưng giờ, ông không có gia đình, không có sự nghiệp, chẳng nhẽ lại còn phải chết ở chỗ nào sao?
Tên trộm định rút con dao trên vai ông Trịnh để đâm tiếp những vị trí trọng yếu khác. Ngay lúc ông Trịnh tuyệt vọng thì có một người khống chế đầu của tên trộm đó, người khác đá văng tên trộm đi, mắt ông được bịt lại, ống thuốc đã chuẩn bị được nhẹ nhàng tiêm vào cánh tay ông. Đợi đến lúc ông Trịnh thiếp đi, người đàn ông khuất trong bóng đêm ra hiệu cho những người khác mau chóng đưa ông tới viện.
73.
Bà Trịnh và Trịnh Hòa gặp ông Trịnh ở bệnh viện. Y tá ngăn hai người lại, nói: “Bệnh nhân vừa được tiêm thuốc mê, cô và cháu tạm đừng làm phiền, đợi bệnh nhân tỉnh hãy hỏi thăm.”
Bà Trịnh ngồi xuống trên ghế, nhìn ông Trịnh nằm trên giường bệnh, thở dài: “Cái lão già này, vừa tới nhà chúng ta là có chuyện, ông trời không nhịn nổi nên thay chúng ta trừng phạt lão đây mà.”
Trịnh Hòa nhìn mẹ mình, hỏi: “Mẹ, mẹ hận bố đến thế sao?”
Bà Trịnh nói: “Không đến mức hận, sống với nhau bao nhiêu năm như thế, tình yêu cũng đã chuyển hết thành tình thân, nhưng ông ấy là chuyện có lỗi với mẹ trước, nếu ông ấy không yêu cầu ly hôn, mẹ cũng đòi làm thế.”
Trịnh Hòa ngồi trên ghế nhựa. Bạch tiên sinh ở chỗ rẽ cạnh đó, nghe vệ sĩ thuật lại mọi chuyện, hắn nhìn đám cấp dưới của mình, rất không hài lòng: “Vậy nên mấy cậu để yên cho ông ấy bị đâm một nhát? Các cậu muốn bị trừ tiền lương sao?”
Đám vệ sĩ đều cao từ 1m9 trở lên, Bạch tiên sinh 1m8, đứng trước mặt chỉ trích mà khiến cả bọn phải cúi gằm mặt xuống.
Đối với việc ông Trịnh bị thương, thực ra cả bà Trịnh và Trịnh Hòa đều cảm thấy đúng là tự làm tự chịu, có đau lòng, nhưng cảm xúc lấn phần nhiều là: bất đắc dĩ và ‘quả thế’. Trịnh Hòa ló đầu ra thấy Bạch tiên sinh đang mắng cấp dưới. Trên đường tới, cậu biết nhóm vệ sĩ này đã cứu bố mình nên đi qua, kéo kéo tay Bạch tiên sinh: “Thôi, bọn họ cũng làm hết trách nhiệm rồi, có trách cũng trách thằng trộm đó….đúng rồi, các anh có bắt được thằng trộm đó không?”
Bạch tiên sinh gật đầu: “Em yên tâm, tôi sẽ trả lại công bằng cho em.”
Trịnh Hòa ôm eo Bạch tiên sinh, chôn mặt vào lòng hắn.
74.
Lúc mới gặp vệ sĩ của Bạch tiên sinh, cậu còn thấy họ rất oai phong, âu phục đen nhé, mắt kính đen nhé, thái độ còn rất nghiêm túc nhé, y hệt như trong mấy bộ phim.
Nhưng rồi, khi ông Trịnh nằm viện, Bạch tiên sinh phái họ đến trông cửa, Trịnh Hòa mới nhìn rõ bản chất của đám cấp dưới này khi Bạch tiên sinh không có bên cạnh.
Ví dụ làm mấy chuyện dở người như đếm đạn giết thời gian, chuyện này đã khiến mấy y tá đi qua bị dọa chết khiếp. Mỗi lần Trịnh Hòa đến thăm bố, nhìn ánh mắt ngập tràn lo lắng và đầy đáng thương của các bác sĩ và y tá là cậu lại thấy áp lực.
May mà Bạch tiên sinh có một vị thư ký chăm chỉ, chịu khó, ngày nào đi làm cũng phải kiểm tra xem quần áo của chúng vệ sĩ đó, có biết không?!
Trịnh Hòa sững sờ nhìn đội vệ sĩ xếp thành một hàng ngay ngắn trước cửa, vị thư ký trung niên chắp tay sau lưng, đi qua trước mặt họ. Bỗng nhiên, ông đúng lại, chỉ vào giày của một người, nói: “Đã đánh giày chưa?”
Đối với việc Trịnh Hòa nhất quyết chờ cho đến khi bố mình tỉnh lại mới đi, cả bà Trịnh và Bạch tiên sinh đều không đồng ý.
Bà Trịnh nhìn đôi mắt thâm quầng của con mình, nói: “A Hòa, bố còn chắc là không sao đâu, mẹ gọi điện cho cái người kia rồi, chắc lát nữa cô ta sẽ tới, con về đi, chẳng phải con còn phải đi học sao.”
Trịnh Hòa nói: “Mẹ, mẹ mới thế chứ. Mẹ không được nghỉ ngơi mấy hôm rồi. Mẹ về trường đi, gầy thế này rồi đó.”
“Mẹ có gầy đâu, con mới gầy. Mấy hôm nay mẹ không chăm sóc được cho con, hôm nay xin nghỉ đi, về nhà với mẹ, mẹ nấu món ngon cho.” Bà Trịnh nhìn Trịnh Hòa mà thấy đau lòng.
Bạch tiên sinh đứng ngoài cửa nghe thấy vậy, khụ một tiếng để hai người trong phòng chú ý đến mình.
Bà Trịnh vẫn nhìn con mình và ông Trịnh nãy giờ. Đến lúc này bà mới nhận ra ngoài cửa còn đứng rất nhiều người, bà nghi hoặc nhìn Bạch tiên sinh: “Ngài là?”
Trịnh Hòa đỡ trán, biết ngay là Bạch tiên sinh sẽ không cho cậu đi mà. Rõ ràng tình cảm của hai người dạo này không tệ, nhưng chuyện cậu phải tách khỏi anh ấy cứ như nghịch lân vậy, không được phép đụng vào. Cậu liếc về phía Bạch tiên sinh để ra hiệu, sau đó dìu bà Trịnh, nói: “Mẹ, đây là…..người cứu bố!”
Bạch tiên sinh khẽ nhíu mày, nhìn Trịnh Hòa rất không đồng tình. Tuy đây là sự thật nhưng hắn không muốn mình chỉ là một người qua đường.
Tuy bà Trịnh không thích ông Trịnh, nhưng vẫn rất nhiệt tình với người ra tay cứu giúp là Bạch tiên sinh, bà vội vàng nói: “Thật sự cám ơn ngài, cám ơn!”
“Không có gì.” Bạch tiên sinh gật đầu nói: “Chính xác là vệ sĩ của tôi đã cứu, không can hệ gì đến tôi.”
Bà Trịnh liền quay sang nhóm vệ sĩ, gập người cảm ơn.
Việc bà Trịnh muốn Trịnh Hòa cùng về nhà, bà đãi cậu một bữa ngon là việc không thể xảy ra. Chủ yếu là do công việc của bà quá bận rộn, trường học mới có hoạt động cần tổ chức, bà là tổ trưởng, việc gì cũng đến tay. Đó, mới rảnh ra hai tiếng, bên trường học không ai tìm thấy bà liền gọi điện đến réo.
Trịnh Hòa nhận thấy sự không vui trên nét mặt của Bạch tiên sinh, thấy thế liền nói với bà: “Mẹ, bên trường bận thế, mẹ về trước đi. Chút người đó tới, đụng mặt lại không ổn. Mẹ về trước đi, ở đây có con rồi.”
Bà Trịnh cũng không muốn gặp ông Trịnh, nhưng bà lại lo cho Trịnh Hòa, hỏi: “Một mình con ở lại có được không?”
Trịnh Hòa cười: “Mẹ yên tâm đi, có phải lần đầu đâu mà.”
Bạch tiên sinh bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi cũng ở lại.”
Bà Trịnh sững lại, vô công bất thụ lộc, mình và anh ta không có liên quan gì sao phải giúp đến thế. Nhưng nghĩ lại, chính người này đã cứu ông Trịnh, và nhìn anh ta có vẻ dư giả. Vốn bà định đưa tiền cảm ơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại cất tiền vào, thay vào đó một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thời gian, mong ngài cho phép tôi mời một bữa cơm để cám ơn.”
Bạch tiên sinh nhận lấy tấm danh thiếp, đưa mắt qua nhìn rồi gật đầu nói: “Vâng, thưa cô.”
Vì tiếng ‘cô’ này mà bà Trịnh thấy người thanh niên này gần gũi hơn nhiều. Bà cười tươi, nói: “Ôi chao, vậy cô đi trước, làm phiền cháu rồi.” Bà nhét 300NDT vào tay Trịnh Hòa, nhắc nhỏ: “Mời người ta ăn gì đấy nhé, mẹ đi trước, đừng làm phiền người ta.”
“Con biết mà.” Ánh mắt Trịnh Hòa đầy vẻ bất đắc dĩ. Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Trịnh Hòa cảm nhận được Bạch tiên sinh sắp hết kiên nhẫn đến nơi, còn kéo dài nữa, Trịnh Hòa không dám chắc là Bạch tiên sinh có nói luôn mối quan hệ của họ ra không.
Vất vả lắm mới tiễn được bà Trịnh, vị thư ký trung niên kéo y tá vào căn phòng khác, xem có việc gì cần chú ý không. Bạch tiên sinh đứng cạnh, khoanh tay nhìn cậu, hỏi: “Sao không nói thật về chuyện của chúng ta cho gia đình em?”
Trịnh Hòa lại gần, kéo kéo tay áo Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh bỏ tay cậu ra, Trịnh Hòa lại hôn lên má ông. Bấy giờ, vẻ mặt Bạch tiên sinh mới dịu đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Được rồi, đừng giận nữa, anh đẹp trai à.” Trịnh Hòa dỗ dành: “Hiện em chưa nói được, đợi vài năm nữa được không?”
Bạch tiên sinh quay lại nhìn cậu, tuy không nói gì, nhưng Trịnh Hòa biết anh ấy đang bày tỏ sự nghi ngờ, cậu giải thích: “Quan niệm của nước em không giống với nước anh, hơn nữa bố mẹ em đều là giáo viên, tư tưởng rất bảo thủ, em không chắc, sau khi nói, phản ứng của họ sẽ như thế nào.”
Bạch tiên sinh nói: “Nhưng giờ họ cũng có chăm sóc em đâu? Em vẫn là vị thành niên, nhưng cha mẹ đâu quan tâm tới em nữa, ngoài việc đưa một ít tiền.” Hắn chỉ vào mấy đồng tiền trong tay Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa chạnh lòng. Ông bà Trịnh không để tâm tới cái nhà này, người thiệt thòi nhất là cậu, cậu nhét tiền vào túi áo, môi bặm lại, nghĩ phải làm sao để Bạch tiên sinh biết tình trạng của cái gia đình có bố mẹ cuồng làm việc nó thế nào.
Bạch tiên sinhh hiểu nhầm sự im lặng của Trịnh Hòa, ông hơi chút luống cuống, nắm tay cậu giải thích: “Tôi không phải….xin lỗi, tôi không nên nói thế.”
“A? A, không sao.” Ưu điểm lớn nhất của Trịnh Hòa là lạc quan đến mù quáng, cậu nói: “Đó là sự thật mà, nhưng chẳng phải giờ em đã có anh sao, sắp nửa đem rồi, anh về ngủ đi, em ở lại đợi xem lúc nào bố tỉnh lại.”
Bạch tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm lấy Trịnh Hòa, để cậu ngồi xuống cạnh mình. Hắn nhận ra, mình thực thích việc da thịt của hai người chạm vài nhau, chỉ cần có thể, hắn liền bất giác làm ra những hành động ái muội như thế. Trùng hợp thế nào, với người bị ép phải trưởng thành sớm như Trịnh Hòa, cậu cũng rất thích những cử chỉ thân mật ấy của Bạch tiên sinh.
76.
Vết thương của ông Trịnh không nặng, đến chừng 4 giờ sáng thì tỉnh. Cô giáo mỹ thuật tạo hình trẻ tuổi đã tới từ lâu, trong số những người ở đó, cô chỉ biết Trịnh Hòa, nhưng đi qua lại giả vờ không thấy, đi thẳng vào phòng bệnh.
Trịnh Hòa không có chút cảm giác nào về cô giáo mỹ thuật tạo hình đó, cậu chỉ ngạc nhiên là cô ấy không hề quá xinh đẹp, thậm chí còn không bằng mẹ cậu. Vì sao bố lại chọn cô ấy, vứt bỏ gia đình mình chứ?
Cậu theo Bạch tiên sinh tới căn nhà gần đây, nơi này rất sạch sẽ, hiển nhiên là thím Triệu vừa dọn dẹp xong, Trịnh Hòa thay giày, thấy trong phòng bếp có bữa khuya liền hỏi: “Bạch tiên sinh, anh có đói không?”
Bạch tiên sinh ôm lấy Trịnh Hòa từ sau, hắn ghé vào tai Trịnh Hòa, thủ thỉ: “Em sẽ ở bên tôi chứ?”
Trịnh Hòa thoáng sửng sốt, rồi bật cười. Bạch tiên sinh chắc lại bị thứ gì tác động nên mới hỏi thế: “Chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau sao?”
“Không phải thế này.” Bạch tiên sinh đan tay mình vào tay Trịnh Hòa: “Tôi muốn mãi mãi, đến khi chết cũng mang em theo.”
Trịnh Hòa sờ sờ lỗ tai, cậu biết đây là những lời thực lòng của Bạch tiên sinh. Ở một mức độ nào đó, đây cũng là cách biểu đạt tình yêu của anh ấy. Nhưng đối với một người bình thường như Trịnh Hòa, cách nói như thế vẫn có chút đáng sợ, cậu xoa xoa đầu Bạch tiên sinh: “Em biết rồi, lúc đọc sách em đã biết rồi mà, chỉ cần về sau anh không có quan hệ tình cảm với ai khác ngoài em là được, em cực kỳ ghét bị cắm sừng!”
Bạch tiên sinh cắn cắn tai Trịnh Hòa, trách cứ: “Em còn dám nghĩ là mai sau tôi sẽ tìm người khác sao? Chẳng nhẽ em không tin tưởng tôi được chút nào?”
Trịnh Hòa bày đồ ăn lên đĩa, nói: “Con người là thế mà, em có thể hiểu nhưng không thể chấp nhận được.”
Bạch tiên sinh quay mặt Trịnh Hòa về phía mình, đặt tay cậu lên ngực mình, hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu tôi cho em biết, trước tôi từng có vợ, hơn nữa còn sinh một đứa con, em có trách tôi không?”
Trịnh Hòa lắc đầu, lại gật đầu, nói: “Anh từng nói chuyện này với em rồi.”
“A….” Bạch tiên sinh ngân một tiếng đầy sâu xa, hỏi: “Vậy em thấy thế nào?”
Trịnh Hòa ngước lên hôn cằm Bạch tiên sinh: “Không thấy thế nào cả, trước kia chúng ta chưa quen nhau, em chấp nhận quá khứ của anh.”
Bạch tiên sinh mỉm cười, cúi xuống hôn môi Trịnh Hòa: “Điều tôi muốn nói cho em biết là, tôi là Angelina chỉ quan hệ đúng một lần vào đêm tân hôn, hơn nữa, lúc ấy tôi bị —- chuốc thuốc.”
Trịnh Hòa không thể tin nổi: “Không thể nào…đi? Chẳng nhẽ anh không – cương – được? Mỗi lần chúng ta abc em lại không nhận ra cơ đấy, anh yêu à, ” Trịnh Hòa sờ sờ mặt Bạch tiên sinh, nói đầy đau thương: “Giờ anh vẫn phải uống thuốc sao? Đừng uống nữa, em cũng không quá thích chuyện giường chiếu đâu.”
Bạch tiên sinh – người vốn cực kỳ thích hoạt động trên giường, nay lại bị bảo là không cương nổi: “….”
Trịnh Hòa biết mình lỡ lời liền chữa cháy: “Uống thuốc cũng không sao, bệnh này chữa dễ mà, mai chúng ta đi kiểm tra xem, chắc chắn sẽ khỏi, anh phải tin tưởng bản thân mình chứ. Nhưng mấy cái thuốc kích dục đó không tốt cho cơ thể đâu, mấy ngày nay chúng ta tạm ngừng đi, em nhịn một, hai tháng cũng không sao hết!”
“Tôi không uống thuốc.” Bạch tiên sinh nâng hàm, hành động tỏ ý không vui đó khiến Trịnh Hòa càng khẳng định suy đoán của mình, cậu an ủi: “Bạch tiên sinh, bệnh này không đáng sợ, anh cứ thoải mái vào. Aiz, mém chút nữa thằng con Bạch Nhuận Trạch của anh không được sinh ra, may mà có mấy viên xanh xanh đó.”
Bất cứ người đàn ông nào đều sẽ tức giận khi bị nghi ngờ về chuyện này. Bạch tiên sinh nheo mắt lại, đầy nguy hiểm: “Ý của tôi là, tôi chỉ có hứng thú với em, bao gồm cả cơ thể em.”
Trịnh Hòa rất có tính cảnh giác, cậu vội rời khỏi cái ôm của Bạch tiên sinh, lại cảm thấy mình nhảy ra hơi nhanh quá. Nhìn Bạch tiên sinh đang bắt đầu cởi cúc để chứng tỏ sự tôn nghiêm của một người đàn ông, cậu cười khan: “Ra là anh không uống thuốc đó, tốt quá ha ha ha ha….” Thấy Bạch tiên sinh vẫn không chịu dừng lại, cậu nói: “Ờ, chúng ta ăn gì trước đi.”
Bạch tiên sinh xoa xoa tóc mình, rồi tao nhã cởi cúc áo ở cổ tay, nhẹ nhàng nói: “Em muốn chủ động đi tới, hay để tôi đi qua?”
Trịnh Hòa: QAQ.
77.
Hình như ông Trịnh không báo chuyện mình phải vào viện với nhà trường, hôm sau tới lớp, thầy Tôn gọi cậu ra dặn, lần sau không đi học nhớ gọi điện báo cáo với thầy.
Trịnh Hòa mệt mỏi gật đầu, đêm trước ngủ không ngon, hôm qua nằm trên giường nghỉ cả ngày, nào ngờ lúc dậy vừa soi gương thì thấy mắt sưng hết lên. Bạch tiên sinh chườm đá lạnh cho cậu một lúc lâu, giờ nhìn cái gì cũng cảm thấy khó chịu.
Thầy Tôn không hề bực mình trước thái độ của Trịnh Hòa mà còn ân cần hỏi: “Em khó chịu à? Đã khám bác sĩ chưa?”
Trịnh Hòa ngạc nhiên, vốn cậu không có thiện cảm với thầy chủ nhiệm mới tới này, đúng hơn là cậu chẳng thích giáo viên nào cả, nhưng không ngờ ông thầy mới tới này cũng không tệ.
Thấy Trịnh Hòa không đáp, thầy Tôn hỏi lại đầy lo lắng.
Trịnh Hòa lắc đầu, nói: “Em không sao, chỉ là không ngủ ngon thôi, em về chỗ ngồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Thầy Tôn đẩy cặp mắt kính của mình, cười xin lỗi: “Lần đầu thầy làm giáo viên chủ nhiệm, có lẽ đôi khi chưa thể quan tâm hết đến các em, về sau có gì phải nói cho thầy biết.”
Trịnh Hòa cười: “Dạ, em biết rồi.”
78.
Đối với hành vi nghỉ học quá thường xuyên của Trịnh Hòa, Quách tiểu mập và Tuyên Minh Minh cùng nhau tra khảo cái vấn đề trái với đạo lý của chủ nghĩa xã hội khoa học này. Hai đứa nhìn Trịnh Hòa đầy thâm tình, hỏi: “Sao mày khiến bố mẹ không bắt mày đến trường được thế? Tao sốt mà còn phải đi học này.”
Thực ra cái trường này giống như một cái nhà trẻ lớn, mấy vị phụ huynh có tiền ném con vào đây, rồi kệ chẳng thèm quan tâm. Dù trường học không quá sát sao, nhưng đều dạy điều hay lẽ phải, mài đít ba năm ở đây, đến lúc ra ngoài xã hội sẽ không quá tệ hại.
Nhìn Quách tiểu mập, Trịnh Hòa liền cảm thấy sự bất đắc dĩ của mẹ nó mỗi khi nhìn thằng mập này nằm trên giường giả ốm. Cậu vỗ vỗ lưng nó, nói: “Lần sau nếu muốn giả ốm thì trước đó một ngày, ngâm nước lạnh mấy tiếng là được.”
Tuyên Minh Minh không đồng tình: “Thế chẳng phải sẽ ốm thật sao.”
Trịnh Hòa ngẫm nghĩ một hồi liền lôi một câu nói kinh điển ra để chỉ rõ tỷ lệ thành công trong công cuộc giả ốm của hai thằng bạn: “Những chiêu bọn mày sử dụng đều là những phương pháp bố mẹ bọn mày đã từng áp dụng, vậy nên sao thành công được.”
Quách tiểu mập vỗ trán một cái, Trịnh Hòa còn tưởng nó nghĩ thông rồi, chợt nghe Quách tiểu mập nói: “Hôm nay là ngày tổ chức bữa tiệc đó, mày đi cùng suốt với anh họ thật đấy à? Có cần tao tìm bạn nhảy cho không?”
“Lại còn phải nhảy?” Trịnh Hòa vừa nghe đã thấy chán, cậu đến để ăn thôi, giờ thêm khiêu vũ là phải mặc đồ không vừa người, phải đánh giày da, ôi chao, Trịnh Hòa cảm thấy bạn gái nào nhảy cùng mình đúng là đáng thương, không đi giày sắt phòng hộ chắc bị giẫm phồng chân.
Quách tiểu mập chỉ thấy không đỡ nổi: “Mày ngu à, ý tao không phải thế….thôi, cũng chẳng mong đợi gì ở cái chỉ số thông minh của mày, tao có ảnh này, mày có xem xem thích em nào không?”
Đến lúc này mà Trịnh Hòa còn không hiểu thì đúng là ngu, cậu nhìn Quách tiểu mập đầy xem thường: “Nhìn mày chẳng khác gì tú bà ở trên phim cả, lỡ có xuyên không, mày chắc chắn không phải lo chuyện kiếm tiền, ăn mặc.”
“A? Đang yên đang lành, tao xuyên không làm gì?” Quách tiểu mập hỏi lại rất nghiêm túc.
Trịnh Hòa cười nhạo, cậu nhận ra mình không thể nói chuyện yên lành với Quách tiểu mập, nói gì cũng bị nó quẹo sang ý khác hết. Cậu chắc chắn sẽ không tìm bạn nhảy, trong quyển sách đó, cậu và Bạch tiên sinh là một cặp, dù thật hay giả thì tình cảm của hai người đang rất ổn định, không cần làm những chuyện khiến Bạch tiên sinh không vui, mà mình cũng không có lời như thế.
Chuyện của ông Trịnh còn đó, giờ Trịnh Hòa gần như đã coi mối quan hệ này trở thành tín niệm.
79.
Hôm nay Bạch tiên sinh không đến đón cậu, Trịnh Hòa cảm thấy ghế sau thực trống trải, cậu hỏi lái xe: “Bạch tiên sinh đâu? Sao hôm nay anh ấy không đến?”
Lái xe nói: “Tôi cũng không biết, cậu gọi điện cho ngài ấy thử xem?”
“Nếu anh ấy bận công chuyện thì tôi không gọi đâu.” Trịnh Hòa nói.
“Không sao cả.” Lái xe nói y hệt như vị thư ký trung niên: “Khéo Bạch tiên sinh còn đang mong cậu gọi tới đó, ha ha, bao năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy quan tâm ai nhiều như thế.”
Trịnh Hòa không biết người ta đang nịnh bợ hay nói thật, cậu cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch tiên sinh, vừa định bấm số thì thấy một tin nhắn:
“Mẹ”
“Con à, mẹ đang ở nhà, hôm nay mấy giờ con về?”
Trịnh Hòa đỡ trán, dạo này cậu toàn ở bên chỗ Bạch tiên sinh, mà hôm nay anh ấy không ở bên, còn chưa kịp có thời gian hỏi ý kiến, a đúng rồi, còn có bữa tiệc của Quách tiểu mập nữa đấy, đúng là lắm việc nha.
Trịnh Hòa hỏi lái xe: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Về căn nhà ở vườn hoa Tứ Hoàn.” Lái xe đáp.
Trịnh Hòa gật đầu, ra là về nhà, chắc Bạch tiên sinh bận làm việc, chút sẽ về. Cậu nói: “Anh dừng xe một chút, tôi muốn gọi điện cho Bạch tiên sinh, chỗ tôi có chút việc.”
Điện thoại chỉ tút tút hai tiếng rồi im bặt, Trịnh Hòa lại gọi lần nữa, lần này thì đầu bên kia cúp máy thẳng.
Trịnh Hòa có chút sốt ruột, sao lại không nhận cuộc gọi? Chẳng nhẽ có chuyện gì xảy ra? Cậu gọi điện cho vị thư ký trung niên, thư ký nhận cuộc gọi, hỏi: “Cậu Trịnh phải không? Xin hỏi, cậu tìm tôi có việc gì?”
Trịnh Hòa hỏi: “Bạch tiên sinh có đang ở cạnh bác không? Cháu tìm anh ấy có chút việc.”
Giọng điệu của vị thư ký trung niên có chút cứng ngắc, ông bỗng nhiên nói: “…..Chẳng nhẽ cậu vẫn chưa phát hiện sao?”
Trịnh Hòa quay đầu nhìn nhìn, trong xe có gì đâu, cậu hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Một chiếc xe chậm rãi đỗ cạnh cửa sổ xe của Trịnh Hòa, ngón tay thon dài gõ gõ cửa xe, Bạch tiên sinh mỉm cười nhìn cậu: “Tôi vẫn luôn ở phía sau em.”
Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy bực liền cắn mạnh vào tay Bạch tiên sinh một cái!
Bạch tiên sinh giật mình, hắn bật cười nhìn hành vi của Trịnh Hòa: “Em là chó đấy à? Sao lại làm cái việc trẻ con thế này.”
“Em trẻ con, chẳng nhẽ anh không thế à? Rảnh lắm sao mà trốn sau em làm gì? Lại còn không nhận điện thoại! Làm em sợ muốn chết!” Trịnh Hòa oán giận.
Bạch tiên sinh nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu: “Có gì mà phải sợ?”
“Sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn chứ sao.” Trịnh Hòa mở cửa xe, kéo Bạch tiên sinh vào: “Đang yên lành lại đi sau em làm gì? Còn không nói với em…..chẳng nhẽ có chuyện gì mờ ám?”
“Em nghĩ cái gì thế.” Bạch tiên sinh xoa xoa mái tóc mềm mại của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa chìa tin nhắn của mẹ mình cho anh ấy nhìn, nào ngờ mới mấy phút trôi qua mà bã đã nhắn một tin khác tới:
“Mẹ:”
“Con thân mến, mẹ phải quay về trường học, lần sau nghỉ mẹ sẽ về nhà, tiền để trên bàn, phải biết tự chăm sóc bản thân đấy. Tiền phí sinh hoạt tháng này cứ đòi bố con, ông ta còn phải nuôi con cho tới lúc lên đại học cơ mà. Mẹ yêu của con.”
Trịnh Hòa: “…”
Bạch tiên sinh nhắm mắt, giả mù sa mưa nói: “Ai nha, sao cô đã đi rồi, thế hôm nay tôi không được gặp mẹ em rồi, về sau có rảnh thì cùng nhau đi ăn một bữa.”
Trịnh Hòa nói: “Đừng giả vờ giả vịt nữa, giờ chắc anh đã vui lắm phải không, có phải anh đã biết trước về cái tin nhắn này, ở đây câu giờ em phải không?” cậu nhéo nhéo tai hắn.
Bạch tiên sinh hôn lên lòng bàn tay Trịnh Hòa: “Nếu tôi thât sự muốn làm thế, thì sẽ không dùng cái cách sẽ bị em phát hiện này, lần này quả thật là ngoài ý muốn.”
“Được rồi, lần này em tin anh.” Trịnh Hòa cũng biết Bạch tiên sinh sẽ không làm chuyện trẻ con như thế, cậu nói: “Nhưng còn một tin bất hạnh khác, anh còn nhớ bữa tiệc của Quách tiểu mập không?”
Bạch tiên sinh gật đầu, nụ cười hoàn mỹ có chút vỡ vụn: “Đừng bảo là hôm nay….”
Trịnh Hòa vỗ bờ vai hắn, tỏ vẻ bi thương: “Thật bất hạnh, chính là hôm nay, hơn nữa, chuyện sẽ khiến anh phát điên hơn là, Quách tiểu mập lựa cho anh mấy người để bắt cặp rồi, trong đó có giáo viên chủ nhiệm của em.”
Bạch tiên sinh nheo mắt: “Tôi nhớ rõ, giáo viên chủ nhiệm của em là nam mà?”
Trịnh Hòa nói: “Anh nhớ đúng rồi đấy.”
Bạch tiên sinh không thích phụ nữ, cũng không thích đàn ông, thậm chí hắn còn không yêu quý bản thân mình. Điều này Trịnh Hòa biết rõ. Nếu không phải có hai quyển sách ấy, khéo Trịnh Hòa đã không quen được hắn.
Trịnh Hòa cảm thấy thú vị chết mất, cái cảnh Bạch tiên sinh bị một nhóm cô cậu thiếu niên và một người đàn ông không rõ thuộc tính vậy quanh đúng là buồn cười, điều buồn cười hơn đó là, vợ cả ở ngay bên cạnh nhìn hắn gặp chuyện khó xử.
Trịnh Hòa rơi xuống nước mặt vui sướng.
Bạch tiên sinh cảm thấy bức bối, cởi cổ áo của mình ra: “Giờ tôi không đi được không?”
“Em đồng ý chứ có phải tôi đâu.” Bạch tiên sinh nói: “Tôi có quyền từ chối, phải không?”
Trịnh Hòa đáp: “Em cũng là anh, chúng ta tuy hai mà một, đi đi mà, em cảm thấy bữa tiệc này sẽ thú vị lắm.”
Bạch tiên sinh nói: “Nhưng tôi thực sự không muốn đi, khoảng cách tuổi tác của chúng ta quá lớn, em không thấy sao?”
Trịnh Hòa nhún vai: “Đúng rồi, nghe Quách tiểu mập nói, hình như thầy chủ nhiệm mới tới của lớp thấy ảnh của anh nên mới đến, em nghĩ khéo thầy ấy là gay, anh không đến gặp à?”
Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, đáp: “Lúc dưới tầng của BEACHER, chẳng phải chúng ta đã gặp sao?”
“Tuy em không muốn thừa nhận, ” Trịnh Hòa nói: “nhưng dù sao thầy ấy cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp em, em muốn nhân dịp này xem thầy ấy là hạng người gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]