Trịnh Hòa vẫn luôn được mẹ dạy rằng: đồ của mình phải biết giấu. Lòng người dễ bị cái xấu xa dụ dỗ, nếu để người khác thấy được thứ tốt đẹp mình vất vả lắm mới đạt được, người ta sẽ muốn trộm nó đi.
Những năm qua, Trịnh Hòa từng chứng kiến rất nhiều chuyện như thế. Từ lúc cho chị Phương xem ảnh, cậu đã hối hận. Tuy Bạch tiên sinh không phải đồ vật, nhưng là người đàn ông tốt khó kiếm, Trịnh Hòa chỉ cần nghĩ tới rồi sẽ có từng nhóm, từng nhóm những bé thụ mĩ miều leo lên giường ông ấy mà đã ê ẩm, hậm hực. Cậu ghét nhất thể loại chuyện em yêu anh, anh yêu anh ấy, anh ấy yêu một anh khác gì gì đó. Hai người đàn ông yêu nhau không sao, nhưng yêu kiểu sến súa sướt mướt thì đúng là có sao.
Cậu lặng lẽ thắp nhang cho tương lai của mình, đợi được trang điểm xong liền đi chụp ảnh.
Chị Phương nhận thấy Trịnh Hòa không vui, hôm nay cô lại có việc phải quay về trung tâm thành phố nên dặn A Long mấy câu: “Cậu kín miệng vào, đừng có nói lung tung chuyện của Bạch tiên sinh cho người khác.”
A Long vâng dạ nghe lời, vốn cũng định không nói cho ai nhưng rồi lại có biến. Sau khi Trịnh Hòa và chị Phương đi rồi, cậu ở lại chuẩn bị trang phục cho ngày mai, trong lúc nghỉ ngơi, A Long đi ăn cơm chiều với mấy người bên tổ đạo cụ. Tính cậu vốn nhiệt tình nên chẳng mấy chốc liền hòa mình với họ, nhất là với cô nàng bên đội phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/3065152/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.