Phải đến nhiều ngày sau, Bạch tiên sinh mới biết cậu bận gì.
“Bạch tiên sinh, ” Thành thiếu đẩy cửa ra, có chút căng thẳng, “Chào ngài, tôi đã hẹn trước.”
“Tôi biết, ngồi đi.” Bạch tiên sinh đứng lên, ngồi ở ghế sa lông trước mặt anh, bình tĩnh nói, “Tống Chấn Hào có việc gì sao?”
“Không phải, không can hệ gì tới chuyện công ty….hôm nay tôi tới, là muốn nói với ngài hai chuyện.” Thành thiếu không ngồi xuống, mà đứng thẳng tắp, cúi đầu, “Nếu không có gì bất ngờ, rất có khả năng tháng sau tôi sẽ từ chức.”
Bạch Ân ngẩng đầu nhìn anh. Tuy Thành thiếu hay làm chuyện thừa thãi, cũng hay nói lời thừa, nhưng hình như Trịnh Hòa rất hài lòng với người đại diện này. Ông nói: “Công tác của cậu có gì khó khăn sao? Tôi có thể giúp.”
Thành thiếu lắc đầu, anh không dám nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh: “Là chuyện riêng của tôi. Từ nay về sau, có lẽ tôi sẽ không ở thành phố H nữa, cũng sẽ không chăm lo được cho Trịnh Hòa, chi bằng báo trước. Hơn nữa, Trịnh Hòa đã xin nghỉ phép hai tháng ở công ty, mọi công việc đều bị tôi từ chối, nên phải đợi cậu ấy đi làm trở lại, mới có người đại diện mới được phân công.” Anh nghĩ nghĩ, lấy ra một quyển sổ đen từ trong túi, tiếc nuối đặt lên bàn: “Đây là những mối quan hệ của tôi, nhờ ngài đưa cho Trịnh Hòa. Tôi biết, nếu tôi tự nói, cậu ấy sẽ không nhận.”
Thành thiếu cười chua xót. Vất vả lắm anh mới có chút danh tiếng ở thành phố H, cái ghế người đại diện vàng còn chưa ngồi nóng, giờ lại phải đi.
“A, đúng rồi, còn một việc, ” Thành thiếu nói, “Từ lúc ngài chữa bệnh, tôi chưa báo lại tình trạng tâm lý của Trịnh Hòa, hôm qua tôi với cậu ấy nói chuyện phiếm, cậu ấy có nhắc tới một câu: nếu ngài kết hôn, cậu ấy đành….ừm, khá là tội nghiệp, đại khái thế.”
“Em ấy nói vậy thật?” Bạch Ân hỏi.
Thành thiếu gật đầu: “Đương nhiên, đó chỉ là một phần nội dung của cuộc nói chuyện giữa chúng tôi. Không phải cậu ấy không tin tưởng ngài, mà là không quá tin tưởng mối quan hệ giữa hai người, dùng tiền tài dựng lên, đương nhiên sẽ không vững chắc lắm.”
Bạch Ân ung dung mỉm cười: “Được rồi, tôi biết.”
Thành thiếu cảm thấy nao nao. Anh vẫn nghĩ, tình cảm giữa Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đã đến mức có thể nói hết với nhau, nhưng không ngờ Bạch tiên sinh lại phản ứng thế này. Anh sờ sờ cánh tay, quyết định lúc về phải nhắc nhở cậu ấy chút, để đứa ngốc ấy khỏi không biết gì, cứ vô ưu vô lự qua ngày.
Thực ra Bạch Ân cũng không nghĩ nhiều. Chính ông cũng đang không hiểu tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa là gì, sao phải yêu cầu quá nhiều ở cậu ấy? Nhắc tới ‘kết hôn’, trong từ điển của Bạch Ân không hề có từ này. Trước ông cũng là bất đắc dĩ nên mới lấy Angelina, sau cô ta bỏ đi, ông thấy nhẹ nhõm hẳn.
Bạch Ân đột nhiên nảy ra một ý, nếu Trịnh Hòa gả cho ông…
Không có gì mâu thuẫn, hơn nữa còn tiện cả đôi đường.
Đầu tiên, Trịnh Hòa sẽ tin tưởng ông. Đó là điều Bạch tiên sinh vẫn luôn muốn đưa Trịnh Hòa, nhưng ông nhận ra, dù có mua lại nhà trọ của cậu, hay tặng cổ phần của công ty, Trịnh Hòa vẫn ở trạng thái mơ màng, cậu lo sợ nhận lấy, khóa chúng trong tủ quần áo, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại cho ông vậy. Điều này khiến Bạch Ân không vui, lại không biết làm sao.
Thứ hai, Bạch Ân đã dọn sẵn đường rút khỏi Tây khu, lúc hành động, giám đốc Tống chắc chắn sẽ khống chế Trịnh Hòa, rất khó để cậu thoát ra. Hiện tại ông vẫn chưa có cách để cậu rút khỏi chuyện này, lấy cái lý do ‘kết hôn’ cũng không tệ lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]