“Nhuận Trạch, cha cháu đâu?” Đang giữa bữa tiệc, Bạch lão gia tử đột nhiên nói một câu khiến Bạch Nhuận Trạch ngẩn ngơ, quét một vòng, qua chỗ ban công, nhìn ra sân vườn, đều không thấy bóng dáng ông. Cậu quay lại, nói: “Hình như cha không ở đây, cũng không thấy ở vườn.”
Bạch lão gia tử nói: “Thế cháu đi tìm nó đi.”
“Vâng.” Bạch Nhuận Trạch không hiểu nổi hàm nghĩa của mệnh lệnh này, cha cậu không phải đứa trẻ lên ba, chẳng nhẽ lại đi lạc?
Bạch lão gia tử như đọc được suy nghĩ của cậu: “Mấy ngày nay, sắc mặt của cha cháu không tốt, nãy ông còn thấy nó nói đứng nói chuyện với nhiều người lắm, thế mà nhoáng cái đã không thấy, hừ, sức khỏe càng ngày càng kém, không biết cái gì khiến nó lao lực thế, vô dụng!” còn tiện thể nói mỉa một câu: “Đừng có chết dấm dúi ở cái xó nào.”
“Vâng.” Bạch Nhuận Trạch gật đầu. Cậu giật mình, cậu cũng thấy cha mình có điểm gì là lạ, nhưng ngại cái lòng tự trọng cao hơn cả Everest của ông nên không dám nói gì. Không hiểu sao, Bạch lão gia tử mới gặp cha hai lần mà lại biết chuyện này.
Bước vào phòng theo dõi, hai vệ sĩ đang trực ban, thấy Bạch Nhuận Trạch đi vào, hai người vội đứng lên chào: “Trạch thiếu gia, sao ngài lại tới?”
Bạch Nhuận Trạch gật đầu, đặt tay lên vai một vệ sĩ, đè xuống, nói: “Không có gì, tôi muốn tìm người thôi, cha tôi đâu? Ông ấy ở chỗ nào?”
Mấy vệ sĩ vội vàng tìm kiếm, năm phút sau, Bạch Nhuận Trạch tìm được phòng rửa mặt ở hành lang bên phải, thuộc tầng hai.
“Cốc cốc cốc” Cậu gõ gõ cửa.
Không ai mở, bên trong không có bất kỳ tiếng động gì.
Bạch Nhuận Trạch nghi hoặc nhìn xung quanh. Có sai đâu nhỉ, đúng căn phòng trong video.
“Cha, ngài có trong đấy không?”
Bạch Nhuận Trạch hỏi thêm một lần.
Vẫn không có người mở cửa.
Một ý nghĩ không tốt lóe lên, Bạch Ân ghét Bạch lão gia tử như thế, chẳng nhẽ tự tiện rời đi rồi?
Gương mặt Bạch Nhuận Trạch dúm dó lại, sức chiến đấu khi hai người đó cãi nhau, Bạch Nhuận Trạch biết, cả hai đều thề không quăng được mọi thứ có thể quăng thì chưa thôi.
“Cha! Cha! Ngài mở cửa nhanh lên nha!” Bạch Nhuận Trạch không thèm ‘gõ’ nữa, mà ‘đập’ rầm rầm.
Đập xong, cậu ghé vào ván cửa, nghe nghe bên trong, sắc mặt xám xịt.
Thôi xong rồi, không có tiếng gì bên trong, Bạch Nhuận Trạch có thể tưởng tượng được ngày mai ảm đạm của mình.
Cậu tháo hai chiếc nhẫn trên tay xuống, nối với kính đen, tạo thành một chiếc máy nghe lén đơn giản, cậu nhét vào khe cửa để cố định, tránh việc nó rút ra rút vào, sau đó, uốn cong chừng 360 độ thì dừng lại, điều chỉnh ống nghe, rồi đưa sợ dây sắt vào ổ khóa.
Đây là kỹ xảo cậu học được từ năm 10 tuổi. Thuê một quân nhân xuất ngũ làm gia sư, đám trẻ con sẽ học được những kỹ xảo kỳ lạ nhưng thực dụng.
Tiếng ‘rắc’ vang lên rất nhẹ, dây sắt của Bạch Nhuận Trạch chậm rãi nâng lên chừng 15 độ, sau đó kéo ra ngoài.
Cửa mở.
Cậu nhìn vào, định bụng, nếu trong đó không có Bạch Ân thì bảo vệ sĩ đi tìm, lừa Bạch lão gia tử một lúc, tìm được Bạch Ân rồi tính sau.
Thứ đầu tiên đập vào ánh mắt cậu mà sàn nhà sũng nước, sau đó là cha mình.Cái lão Bạch Ân tính tình cổ quái đó hai mắt nhắm nghiền, ngồi dưới đất, lông mi ướt át cùng làn da tái nhợt khiến ông mang một vẻ đẹp yếu ớt.
Vòi nước không khóa, nước ở bồn rửa tay không ngừng tràn ra, thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng Bạch Ân đang mặc. Lớp áo trong suốt, hơi để lộ phần xương quai xanh mảnh khảnh cùng chiếc cổ duyên dáng.
Bạch Nhuận Trạch hoảng sợ, không phải vì dáng vẻ suy yếu của Bạch Ân, mà là —
“Cha! Ngài điên à? Uống đến đổ đốn ra rồi, quyến rũ thế làm gì? Con là con cha đó!”
Cậu dùng hai tay che ngực như một thiếu nữ trung trinh, nghĩ nghĩ thế nào, lại hạ tay xuống, che thằng nhỏ. Sau đó gào tướng lên với Bạch Ân hồi lâu, không hề nhận ra rằng Bạch Ân đã ngất.
Đừng trách cậu không phát hiện cha mình ngất, chỉ là cậu luôn tin tưởng: kẻ biến thái như Bạch Ân, ai có thể đánh gục chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]