Trời dần dần tối lại, bao phủ lên mọi thứ là một màu đen tối om. Ánh đèn điện vẫn chiếu sáng trong căn phòng nhỏ đầy mùi thuốc, cô còn nhớ rõ, em trai cô rất ghét mùi thuốc ở trong bệnh viện. Mùi đó khiến cho em cô chả bao giờ chịu đến bệnh viện cả. Mỗi lần bị thương đều là cô lấy thuốc ở nhà để khử trùng và giúp băng bó vết thương. Nếu nặng quá thì gọi bác sĩ tới nhà để khám, mà em trai cô lúc nào cũng không chịu nghe lời để yên cho bác sĩ khám. Mỗi lần như vậy là cô tốn công tốn sức đuổi theo cậu kéo cậu lại chỗ ngồi cho bác sĩ khám. Lúc đó cậu dù không muốn cũng đành ngoan ngoãn để cho bác sĩ khám. Vậy mà giờ đây, cậu đang nằm trong kia. Chịu đựng mùi thuốc ấy. Nghĩ đến đây khóe mắt cô cay cay, cô vừa mới ngừng khóc mà.
- Con chào hai bác. - Một giọng nói từ xa chạy lại, có vẻ người này chạy rất nhanh để đến đây. Có lẽ là một người đàn ông tầm tuổi 20.
Cô quay đầu lại nhìn, là Khải Vũ - Chồng chưa cưới của cô. Hiện giờ ngay cả phần suy nghĩ để phán đoán trước kia của cô cũng không còn. Cô lặng lẽ rời mắt khỏi giường bệnh, từ từ đến chỗ anh đang đứng. Anh đứng yên tại chỗ chờ cô đi tới, nói về việc an ủi người khác quả thật anh không giỏi nhưng vì cô nên anh vẫn đến đây. Nghe ba mẹ cô nói qua điện thoại là cô không chịu ăn gì nên anh đến xem. Dù gì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-anh-ca-tuoi-thanh-xuan/133606/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.