Tôi vẫn không thể nào quên được chuyện chiếc ô hôm ấy, mỗi lần đi học qua chỗđó, lúc nào tôi cũng thử xem cậu ta có ở đó không. Dường như nó là mộtthói quen không thể bỏ của tôi rồi, một phản xạ có điều kiện. Nhưng mộtnăm, tôi vẫn chẳng có một chút tin gì về cậu ta cả, chiếc ô đó vẫn cònđó tôi vẫn giữ gìn nó cẩn thận để có thể trả lại cho cậu ấy. Nhưng cóthể hay không thì tôi không biết, thật sự không biết, là có hay khôngphải do duyên quyết định. Giờ cũng là thời gian tôi phải tranh thủ họcđể thi đỗ vào cấp ba. Lực học tôi không kém, trong những ngày này tôi cố gắng ôn tập cho thật kĩ để thi. Bởi tôi nộp đơn xin học vào một ngôitrường dạy học tốt nhất ở trong tỉnh của tôi, ngôi trường đó phần lớndành cho con của các doanh nhân thành đạt, điểm vào trường đó cao khiếncho tôi phải nghĩ đi nghĩ lại mới dám nộp đơn. Bố mẹ cũng vì cái tínhcách từ trước đến nay của tôi mà thuyết phục tôi nộp đơn vô đó. Tôi cũng chỉ còn biết gật đầu đồng ý để cho ba mẹ vui chứ thực tình tôi khôngmuốn vô trường đó làm gì cho xa nhà.
Cuối cùng cũng đến ngày thi, cái lúc mà tôi mới bước vào cổng trườngchả hiểu sao nữa, tôi cứ thấy run run. Có lẽ là do tôi sợ chăng? Tôi tựnhủ với mình vậy, lấy hết can đảm để đi tiếp, dòng người đông đúc chenlấn nhau để đi.
- A! - Tôi kêu lên, có một người trong đám đông đó va vào tôi làm tôingã xuống đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-anh-ca-tuoi-thanh-xuan/133602/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.