Chương trước
Chương sau
Khương Dư Miên đang định xách quà lên tầng, nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, cảm thấy không thể tin nổi.

Từ khi cô bước chân vào nhà họ Lục, Lục Tập đã khó dễ cô đủ đường, còn không cho cô để lộ quan hệ của hai người ở trường, bây giờ lại mời cô tham dự tiệc sinh nhật?

Cô đã nghe Thịnh Phỉ Phỉ nhắc qua về chuyện Lục Tập muốn tổ chức tiệc sinh nhật, những ai có quan hệ tốt với cậu ta trong trường đều sẽ tham dự. Nếu cô tham dự, không phải đồng nghĩa với việc nói với mọi người rằng cô và Lục Tập quen biết nhau hay sao?

Khương Dư Miên: [Tiệc sinh nhật có rất nhiều người.]

“Vớ vẩn.” Sinh nhật của cậu ta phải thật đông vui.

Khương Dư Miên cúi đầu tiếp tục gõ chữ: [Bọn họ sẽ biết tôi và cậu quen biết nhau.]

“…” Lục Tập đứng bật dậy khỏi sô pha: “Đậu má, cậu vẫn còn nghĩ quen biết tôi là mất mặt đấy à?”

Khương Dư Miên khẽ lắc đầu.

Mấy tháng nay xảy ra không ít chuyện, cô giúp Lục Tập học bổ túc, Lục Tập đưa quà xin lỗi cho cô, có lẽ bọn họ không phải là bạn tốt, nhưng cùng chung sống dưới một mái nhà, cũng xem như là người tương đối thân quen nhỉ?

Vốn dĩ cô định tặng quà sinh nhật cho Lục Tập, tham gia tiệc sinh nhật cũng không sao, Khương Dư Miên cân nhắc một chút, quyết định đồng ý lời mời của cậu ta: [Được.]

Lúc cô đồng ý tham gia, Khương Dư Miên nghĩ, mình phải nhanh chóng mua quà sinh nhật cho Lục Tập thôi.

Cô cũng không rõ nam sinh sẽ thích gì, nên căn cứ theo lời khuyên trên mạng, mua một món đồ trang trí khoa học viễn tưởng để bàn, ngoài ánh sáng nhấp nháy còn tràn ngập cảm giác của khoa học kỹ thuật trong tương lai.

Tính thiết thực nằm ở chỗ ngoài hiển thị thời gian và ngày tháng, thiết bị này cũng có thể làm đồng hồ báo thức. Đặt trong phòng cũng không chiếm nhiều diện tích, có thể sử dụng như thiết bị điện tử. Nếu Lục Tập không quan tâm tới chất lượng âm thanh, còn có thể dùng làm loa Bluetooth.

Thứ sáu, Lục Tập gửi vị trí của một quán ăn, nói rằng bữa tiệc bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi ngày thứ bảy.

Khương Dư Miên nhắn OK.

Còn một ngày nữa là đến sinh nhật Lục Tập, hai ngày nữa là đến sinh nhật Lục Yến Thần. Sinh nhật của Lục Tập chắc hẳn sẽ vô cùng đông vui, bên phía Lục Yến Thần lại không có động tĩnh gì cả.

Vòng tròn bạn bè khác nhau, nếu Lục Yến Thần tổ chức tiệc với bạn bè cùng tầng lớp của anh, chắc chắn sẽ không mời cô. Có lẽ không thích tổ chức tiệc sinh nhật cho con cháu, nhà họ Lục cũng không có ai nhắc tới chuyện này, cô cũng ngại hỏi ông nội Lục và thím Đàm, chỉ định tặng một món quà nho nhỏ vào ngày hôm đó.

Khương Dư Miên lấy cái hộp giấu trong tủ quần áo ra đặt lên thảm, mở ra, cẩn thận lấy món đồ bên trong ra.

Chất liệu vải của chiếc khăn quàng cổ dành cho nam này mềm mại thoải mái, khi chạm vào có thể cảm nhận được sự ấm áp, hai màu xám be đan xen, hai đầu khăn được thiết kế theo họa tiết caro màu đỏ rượu, thời thượng, lịch sự, tao nhã.

Món quà thế này ném vào biển quà hẳn là vô cùng bình thường, thậm chí không đủ đặc biệt. Có lẽ lâu dần cũng sẽ quên mất người tặng là ai.

Đây là món quà đầu tiên cô tặng Lục Yến Thần, làm thế nào mới có thể khiến nó trở nên đặc biệt đây?

Khương Dư Miên tìm thím Đàm mượn kim chỉ, khâu một chữ “L” trên góc của khăn quàng, vậy là nó trở thành món quà độc nhất vô nhị.



Chỉ cần cô không nói, có lẽ người nọ mãi mãi sẽ không phát hiện ra bí mật nhỏ giấu ở nơi góc tối.

Cô gấp gọn chiếc khăn, đặt món quà ngày mai định tặng cho Lục Tập lên bàn để tránh quên.

Tháng 12, thành phố bước vào mùa đông giá rét, buổi sáng và buổi tối nhiệt độ xuống thấp, hôm nay Khương Dư Miên mặc một chiếc áo khoác len màu đen, bên trong có một lớp ren màu trắng dài hai centimet.

Chiếc khăn quàng màu đỏ nâng đỡ mái tóc dài, cô yên lặng cúi đầu ăn sáng, tóc mái bằng trên trán trông vô cùng ngoan ngoãn.

Lục Tập càng nhìn càng cảm thấy hôm nay cô không giống ngày thường cho lắm, là vì tối nay sẽ tham gia tiệc sinh nhật nên cô càng chú ý tới cách ăn mặc hơn sao?

Lục Tập cầm bát lên, ngăn cản ý cười phơi phới trên mặt.

Haiz, ai bảo sức hút của cậu ta lớn đến vậy chứ, ngay cả con nhỏ câm cũng bị cậu ta chinh phục.

“Này, ở nhà cậu mặc nhiều thế mà không nóng à?” Rõ ràng trong nhà có bật máy sưởi.

Vừa nói xong, Khương Dư Miên đặt thìa xuống: [Tôi ăn xong rồi.]

Lục Tập dậy muộn, cô đã chuẩn bị rời đi.

Thấy cô cầm cặp sách trên ghế lên, Lục Tập thuận miệng đề nghị: “Cậu nên thay cái cặp này đi.”

Bây giờ phần lớn nữ sinh thích quần áo và túi xách phải phù hợp với nhau, mặc dù đây không phải là túi xách, nhưng vừa nhìn đã biết cái cặp này là đồ cũ, nếu là cậu ta thì cậu ta đã ném vào thùng rác từ lâu rồi.

Khương Dư Miên lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không đổi.

Lục Tập chậc một tiếng: “Bảy giờ rưỡi tối, đừng có quên đấy.”

Cô gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Ngoài trời đang mưa, Khương Dư Miên lấy một chiếc dù chỗ huyền quan, đón gió lạnh đi ra ngoài.

Ngồi vào xe, cơ thể lại ấm áp lên, Khương Dư Miên đặt dù vào một góc, xoa xoa ngón tay. Lưng đè lên tóc, cô vén mái tóc dài qua hai bên người, mái tóc thẳng thường ngày hôm nay được uốn nhẹ.

Hôm nay cô không chỉ tham gia tiệc sinh nhật của Lục Tập, cô còn định đi tìm Lục Yến Thần…

Ngày mai Lục Yến Thần chắc chắn sẽ rất bận, có lẽ không rảnh để quan tâm tới cô, nếu tặng quà trước, có lẽ anh sẽ nhớ món quà sinh nhật đầu tiên anh nhận được trong năm nay đến từ “Khương Dư Miên”.

Cơn mưa mùa đông đứt quãng, mưa từ sáng sớm đến chạng vạng, bữa tiệc sinh nhật vô cùng đông vui của Lục Tập cuối cùng cũng đến.

Một đám người trẻ tuổi ham chơi, Lục Tập chọn địa điểm tổ chức là phòng riêng ở một KTV xa hoa, bên trong rộng rãi, có thể ăn, có thể uống, có thể chơi bời.

Mặc dù có một nửa người tham dự tiệc sinh nhật là cùng trường, nhưng thời gian tan học của mọi người không giống nhau, sau 5 giờ rưỡi, những người rảnh thì lục tục tới dần. Giáo viên lớp 1 dạy quá giờ, hôm nay đến lượt Khương Dư Miên và mấy bạn học khác làm trực nhật, đợi tới khi quét dọn xong, khóa cửa lớp đã là 6 giờ rưỡi.

Tới KTV, đã có vài người đến.

“Anh Tập, thấy anh nói trong nhóm là bông sen trắng ở nhà anh cũng đến à?”

“Sen trắng cái gì, có biết nói chuyện hay không thế?”

“Không phải anh nói thế hay sao?”

Lục Tập trừng người nọ một cái, chuyện cậu ta và Khương Dư Miên ở chung há có thể tùy tiện nói ra?

“Nhớ lúc trước mày còn bảo bọn tao hù dọa con nhỏ đó, ép nhỏ đó nói chuyện, bây giờ thế nào rồi?” Đám người lớn lên cùng nhau từ nhỏ có người đã vào Đại học, bình thường rất ít khi về nhà.

“Khụ.” Chuyện cũ không muốn nhắc lại, Lục Tập suýt nữa bị nghẹn, cứng họng nói: “Ông nội bảo tao chăm sóc cậu ta, không phải cậu ta là một kẻ nhát gan hay sao? Bảo ta dẫn cậu ta đi chơi cho biết mùi đời.”

Với chuyện Lục Tập “bị bắt” chăm sóc Khương Dư Miên, mấy người thân thiết với nhà họ Lục có nghe nói qua ít nhiều, bọn họ ngồi quanh bàn, nói đi nói lại, ý nghĩa dần dần thay đổi.

Có người ồn ào: “Ở nhờ nhà mày, bảo mày chăm sóc, lại còn bằng tuổi, sao nghe hơi sai sai ấy nhỉ.”

Mọi người cười ha hả, nam sinh bên phía trái xách một chai rượu lên: “Ông nội mày tìm vợ cho mày đấy.”

“Mày nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Lục Tập tiện tay bóc một quả quýt nhét vào miệng, thế mà lại chua.

Cậu ta nhổ ra, thản nhiên nói: “Ai lại đi thích con nhỏ câm vô vị kia chứ?”



Khương Dư Miên bị kẹt xe một lúc lâu, khó khăn lắm mới tới nơi, đúng lúc nghe thấy câu nói châm chọc mỉa mai kia của Lục Tập.

Con nhỏ câm… vô vị.

“Nhỏ đó còn chưa nói gì cả à?”

“Bọn mày đã từng nghe câu uống say thì nói lời thật lòng chưa? Nhỏ đó thành niên rồi đúng không, hay là hôm nay chúng ta lại giúp nhỏ đó một lần nữa đi.”

Trong phòng tràn ngập tiếng cười, rơi vào tai cô lại hỗn loạn, độc ác.

Cô nhận ra đám người kia.

Ngày thứ hai sau khi tới nhà họ Lục, Lục Tập dùng đám người trông tử tế kia lừa cô vào sân, đóng cửa lại, bảo đám bạn trong miệng cậu ta sỉ nhục cô, đe dọa cô.

Ánh mắt những người đó nhìn cô giống như vừa mới phát hiện ra một món đồ chơi mới mẻ, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, cơn buồn nôn nổi lên nơi cổ họng.

Cô chán ghét những âm thanh đó, chỉ muốn trốn khỏi nơi đầy từ ngữ dơ bẩn kia.

Thịnh Phỉ Phỉ dẫn một tùy tùng nhỏ từ cửa thang máy đi lên, nhìn thấy một bóng dáng vội vàng rời đi. Cô nàng nhìn hai giây, không để trong lòng, vui vẻ đẩy cửa đi vào: “Lục Tập, sinh nhật vui vẻ.”

Khương Dư Miên chạy ra khỏi KTV, ngoài trời đang mưa nhỏ.

Cô không bung dù, tùy ý để mưa phùn phả vào mặt, đậu trên vai, nhắc nhở bản thân duy trì sự tỉnh táo.

Là cô không biết nhìn người, hay là thế giới này có quá nhiều ác ý?

Cho dù cô không chủ động đụng vào bọn họ, những kẻ xấu xa giỏi ngụy trang cũng sẽ tìm mọi cách để lừa cô vào tròng.

Khương Dư Miên nản lòng đứng nơi đầu đường, một tin nhắn đánh thức cô.

L: [Tăng ca ở công ty.]

Nửa tiếng trước, cô bóng gió hỏi thăm sắp xếp đêm nay của Lục Yến Thần, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời. Bây giờ cô vô cùng muốn gặp anh, người kia nhiều lần cứu cô lúc cô rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, hình như chỉ có ở bên cạnh anh mới có thể an toàn.

Suy nghĩ càng lúc càng dồn dập thôi thúc cô đi đến bên đường, chặn xe taxi lại: [Tới công ty Thiên Dự.]

Khương Dư Miên đã tới đây một lần, bảo vệ nhanh nhạy vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra cô, cô thuận lợi tiến vào cửa lớn công ty. Cô nhớ rõ Lục Yến Thần ở tầng 19, cần quẹt thẻ mới vào được, Khương Dư Miên đang chần chờ thì một người đi ra khỏi thang máy.

“Cô Khương?” Trợ lý Diêu có hơi kinh ngạc: “Cô tới tìm tổng giám đốc Lục sao?”

Cô không chút do dự gật đầu, trợ lý Diêu chủ động dẫn cô lên.

Khương Dư Miên cúi đầu nhìn món quà trong tay: [Có thể cất tạm một món đồ giúp tôi được không?]

Thái độ của trợ lý Diêu vô cùng thân thiện: “Đương nhiên rồi, cô Khương muốn cất cái gì?”

Khương Dư Miên đưa cái túi hình vuông trong tay qua, cái này trông khá giống một món quà, ánh mắt trợ lý Diêu lập lòe, thử hỏi: “Cái này cho tổng giám đốc Lục sao?”

Khương Dư Miên lắc đầu.

Thứ này vốn dĩ nên tặng cho Lục Tập, bây giờ không cần nữa.

Theo đúng kế hoạch ban đầu, cô nên về nhà lấy khăn quàng cổ, khi ấy đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, chỉ nghĩ tới chuyện tới tìm anh, quên hết những chuyện khác.

Trợ lý Diêu thầm thở phào nhẹ nhõm, dẫn Khương Dư Miên đi lên: “Tổng giám đốc Lục ở trong văn phòng, cô Khương, cô lên đi.”

Khi thang máy mở ra, Khương Dư Miên nhận được một thông báo cuộc gọi, thấy rõ tên người gọi, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Bài hát của KTV lại được phát lại một lần nữa, Lý Hàng Xuyên bỏ micro xuống: “Anh Tập, cắt bánh kem của anh được chưa?”

Lục Tập bực bội ném điện thoại sang một bên: “Chờ một chút.”

Tầng 19 yên tĩnh không một tiếng động, tiếng bước chân của Khương Dư Miên rất nhẹ, tìm được văn phòng theo con đường trong trí nhớ.

Hành lang sáng đèn, trong phòng lại rất tối, nếu không nhìn kỹ thì suýt chút nữa đã cho rằng bên trong không có ai.



Văn phòng của Lục Yến Thần được thiết kế độc đáo, khi ở trong phòng, anh thích mở cánh cửa đầu tiên, để lại một cánh cửa kính.

Cuối cùng Khương Dư Miên cũng nhìn thấy bóng dáng anh trong phòng.

Người đàn ông ngồi trên ghế, đối diện với cửa sổ sát đất, trong miệng cắn một điếu thuốc lá.

Lòng bàn tay anh vuốt ve hoa văn hình sói, ánh lửa sáng lên, đốt lên tia lửa đỏ tươi.

Màu đỏ cam phản chiếu lên khuôn mặt anh, sương khói tràn ra, ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Khương Dư Miên nhìn tới mức ngẩn người.

Trong trí nhớ của cô, Lục Yến Thần luôn đứng ở nơi rạng ngời ánh sáng, vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa, không chút tùy tiện, gọn gàng sạch sẽ.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Lục Yến Thần như vậy, núp mình trong bóng tối, như hòa thành một thể với màn đêm giống cơn mưa dày đặc ngoài cửa sổ, ánh sáng rải rác của thành phố hội tụ trên người anh, không hiểu sao lại tạo thành một loại hấp dẫn.

“Keng…”

Khương Dư Miên dựa vào cửa, cô gần như nhìn tới mức mê mẩn, bất cẩn đụng vào cửa kính.

Tiếng động truyền đến, Lục Yến Thần quay đầu nhìn lại, đối diện với một ánh mắt kinh ngạc hoảng loạn.

Khoảnh khắc bị phát hiện, nhịp tim của cô hoàn toàn mất khống chế, não bộ lộn xộn của Khương Dư Miên lập tức trở nên trống rỗng.

Người trong phòng đã đi tới, hai người nhìn nhau cách một cánh cửa kính.

Đáy lòng Khương Dư Miên bỗng dâng lên một cảm giác hổ thẹn vì bị bắt tại trận khi nhìn trộm, gương mặt đỏ như muốn bốc hỏa.

Lục Yến Thần cầm tay nắm cửa, kéo hẳn cửa ra.

Tầm mắt dừng trên chiếc khăn quàng cổ màu sắc tươi đẹp kia, cảm xúc nơi đáy mắt có hơi nồng đậm.

Anh cắn thuốc lá, cúi đầu cười: “Sao lần nào cũng bị em nhìn thấy vậy nhỉ…”

“Khương, Dư, Miên.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chems của Mị Mị và tổng giám đốc Lục chính thức bắt đầu!!

Nhắc nhở một chút, trong xương cốt Miên Miên không phải là em gái mềm mại, sau này sẽ tỏa sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.