Khi ngã, tay cô vô thức duỗi ra, lòng bàn tay trầy xước, cả người và tay dính đầy bùn, nhưng ở đây ánh sáng lại mờ mịt, mắt cô không thể nhìn rõ.
“Xuýt…”
Hôm nay cô mặc váy, túi xách cũng để quên ở trong khách sạn, thật sự là tồi tệ đến vô cùng.
Những chiếc lá bị mưa gió thổi nhẹ đập vào cổ tay cô, cuối cùng trượt xuống mặt đất. Cô đờ đẫn nhìn mặt đất tối đen, chẳng thể nắm lấy thứ gì. Tư Họa nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa thấm vào cơ thể.
Không biết từ khi nào, mưa đã tạnh…
Giọt nước đọng trên lông mi trượt dài trên má, Tư Họa chậm rãi mở mắt ra, một tán ô rộng che phủ trên đỉnh đầu, giúp cô che đi cơn mưa nặng hạt, ngăn lại cái lạnh trong đêm.
“Cần giúp đỡ không?” Ánh mắt của người đàn ông hạ xuống, trong lòng xẹt qua một chút cảm xúc không rõ.
Tư Họa sững sờ nhìn người trước mặt, không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng giọng nói kia… Hình như rất thân quen.
Giờ phút này cô không còn tâm tư để phân biệt. Tư Họa như bừng tỉnh, cô xách đôi giày cao gót của mình lên tiếp tục tiến về phía trước. Vừa bước được hai bước, cô lại không may giẫm phải phiến đá lỏng lẻo, bùn đất bắn tung tóe lên váy.
Cũng không để ý bên cạnh có người hay không, cô bỗng nhiên khóc lớn, uất ức trong lòng tuôn ra, hai tay hòa với làn mưa ôm lấy gò má, ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào bên trong.
Cô không nhịn được mà nức nở, khóc đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guc-truoc-diu-dang/213360/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.