“Họa Họa, đến giờ này cậu vẫn chưa tan làm à?” Kha Giai Vân cầm bình giữ nhiệt đã thấy đáy đi lấy nửa cốc nước lọc, thấy Tư Họa vẫn còn ở đây. 
Mấy ngày gần đây Tư Họa luôn ở lại phòng làm việc đến rất khuya, những người khác đã đi về hết, cô vẫn ngồi ở vị trí của mình tăng ca. Mặc dù đang làm bản thiết kế mới, nhưng cũng không gấp đến vậy mà? 
“Cậu về trước đi, đợi lát nữa mình thu dọn đồ xong thì sẽ về.” Tư Họa ngẩng đầu trả lời một câu, ánh mắt lại một lần nữa liếc qua màn hình, tiếp tục ngẩn người nhìn trang máy tính đã bị khóa. 
Từ khi biết đến sự tồn tại của Quý Anh, trong lòng cô luôn nặng nề, tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cho cả người không thở nổi. 
Cô cố gắng nhớ lại từ lúc nào Hạ Diên Tiêu lại đột nhiên trở nên nhiệt tình với mình như vậy, hình như là vào ngày nhận được tin nhắn về nước từ Quý Anh. 
Là không nỡ hay là áy náy bù đắp? 
Lý trí nghiêng về cảm xúc, cô không thể cân bằng được, biết hôm nay Hạ Diên Tiêu sẽ trở về, ngược lại lại bắt đầu rút lui, không dám đối mặt với cái gọi là chân tướng. 
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn phải về nhà. 
Màn đêm buông xuống, Tư Họa mới chậm chạp thu xếp lại bàn làm việc, mang theo túi xách rời khỏi công ty. 
Khó có được, lần đầu tiên cô về nhà lại thấy Hạ Diên Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha đợi mình. 
Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guc-truoc-diu-dang/213357/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.