Có ai lần đầu đi gặp phụ huynh mà được người lớn tuổi đuổi theo tặng cho căn nhà không?
Tư Họa gặp phải rồi.
Vừa gặp nhau, chưa nói được mấy lời, bà cụ đã gọi cô là “Cháu dâu”, còn liên tục muốn kéo gần khoảng cách. Từ đó có thể thấy, đúng như lời Ngôn Tuyển nói, chỉ vì cô là bạn gái của Ngôn Tuyển, bà nội sẽ thích cô ấy.
Về phần quà tặng, bà cụ chưa xem qua mà đã tán thưởng, xem xong liền hết lời khen ngợi, vội vàng kéo cô ấy rồi hỏi: “Họa Họa, sao con có được tranh của cô Susan vậy?”
Người lớn tuổi tôn một người trẻ tuổi hơn mình là “Cô”, có thể thấy được sự trân trọng của bà cụ dành cho Susan.
Susan mất sớm, mấy năm gần đây tác phẩm còn lưu động trên thị trường càng ngày càng hiếm. Những tác phẩm đã từng xuất bản trước đây đều có người tận tâm tận lực thu mua, bà cụ nhớ là chưa từng nhìn thấy bức tranh này. Bà không nghi ngờ tấm lòng của Tư Họa, chỉ sợ đứa trẻ này bị người ta lừa.
Con dấu nhỏ có khắc chữ chỉ Susan là độc nhất. Nói giả thì không phải, nói là thật thì tại sao một bức tranh đẹp như vậy mà trước nay bà chưa từng thấy?
Lời lẽ uyển chuyển khéo léo của bà cụ cũng không thể chống đỡ nổi trước lời giải thích ngắn gọn của Tư Họa: “ Bà nội Ngôn, Susan là mẹ con.”
“Cái… cái gì cơ?”
Bà cụ hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh.
Bà cụ kéo Tư Họa ngồi bên cạnh mình, hỏi về người trong gia đình cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guc-truoc-diu-dang/1185354/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.