Cánh tay đang vịn ở cửa xe bất động, cô nhìn thấy Hạ Diên Tiêu đang đứng dưới đèn đường, không lâu sau, một cô gái từ cổng lớn bước ra. 
“Hạ Diên Tiêu, Hạ tổng, anh rảnh lắm sao? Đêm hôm tới đứng trước cửa nhà tôi, ai không biết còn tưởng là trộm vặt đó.” Kha Giai Vân chỉ khoác một chiếc áo lông vũ dày rồi cứ thế đi ra, ôm lấy hai cánh tay bất lực, trong lời nói toát lên sự trào phúng. 
“Tư Họa không ở Dung Thành, cũng không đến Tân Thành, cô ấy còn có thể đi đâu?” Hạ Diên Tiêu dày dạn kinh nghiệm đã sớm miễn dịch với những lời trào phúng của Kha Giai Vân rồi. 
“Cô ấy đi đâu thì làm sao mà tôi biết được?” Vấn đề này Kha Giai Vân đã trả lời rất nhiều lần, sớm đã tôi luyện thành bản lĩnh phản bác tiêu chuẩn, chỉ cần cô nhất quyết không thừa nhận thì sẽ không ai có thể làm gì được. 
“Cô là bạn của cô ấy, nếu như cô ấy thật sự một mình bỏ đi, làm sao có thể không quan tâm đến an toàn của cô ấy chứ?” Hạ Diên Tiêu dùng lời nói để khích tướng cô. 
“Anh cũng biết lo lắng cơ à, thế nhưng bây giờ tôi có lo lắng thì có tác dụng gì, người đã bỏ đi lâu rồi.” Kha Giai Vân giữ chặt chiếc áo lông, khẽ cười khẩy: “Cô ấy là người có năng lực suy nghĩ và hành động, chân trên người cô ấy, muốn đi đâu thì đi đó thôi, tôi còn có thể treo cô ấy trên người tôi chắc?” 
“Thôi đi, Hạ Diên Tiêu anh cũng đừng đứng đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guc-truoc-diu-dang/1185326/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.