Chương trước
Chương sau
Chuyến hành chình trên đất khách đầu tiên của Sirius Black kết thúc trong một không khí nặng nề. Ngoại trừ khi dừng lại dùng bữa trưa giữa đường, Thomas và ông có trò chuyện đôi ba câu, thì quãng đường trên cơ bản là im lặng. Sirius Black cũng đành dựa vào sự im lặng đó mà tiếp tục thời gian nghỉ ngơi.
Khi chiếc xe đưa Thomas và Sirius Black về tới nhà của Thomas tại VN thì thời gian đã là đầu giờ chiều. Không khí tháng 11 tại Vn đã bắt đầu se lạnh.
Thomas nhìn cảnh tượng trước mắt, sự yên ả của chốn quê nhà vốn dĩ thanh bình giờ đây lại thật quạnh quẽ. Thomas khẽ thở dài, gọi Sirius Black:
“Chúng ta đi thôi. Giờ này thì chỉ có mẹ cháu ở nhà. Cháu đã thông báo sẽ trở về hôm nay. Có lẽ bà vẫn đang đợi.”
Sirius mang theo một tâm trạng có phần thấp thỏm theo Thomas tiến vào căn nhà mà chị mình đang sống. Người chị gái bao năm không gặp hiện tại đã thay đổi thế nào?
***
Hogwarts, một buổi sáng đẹp trời sau những ngày giông bão, Harry tìm tới Gs Lupin và xin ông dạy cho mình cách để bảo vệ mình trước lũ giám ngục.
Gs Lupin ban đầu có phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước sự kiên cường đến bướng bỉnh của Harry. Tuy vậy, ông thực sự không cho rằng cậu học trò này có thể thực sự khống chế thành công phép thuật cấp cao này.
Ron gần đây thường xuyên biến mất khỏi tầm mắt của đám bạn. Và cả Harry và Hermione đều khá sốc khi tìm thấy cậu ta tại thư viện. Cả hai càng ngạc nhiên hơn khi Ron bắt đầu tìm hiểu những phép thuật có phần cổ xưa cũng như các tri thức về giả kim thuật.
Tuy cả Hermione và Harry không rõ Ron rốt cuộc có phải uống nhầm ma dược hay không, nhưng họ cũng mừng rỡ trước những thay đổi tích cực của cậu bạn thân, vốn là người yếu kém nhất trong nhóm.
Trong quãng thời gian này, có lẽ do Ron đã tìm được sự quan tâm mới, cậu ta bắt đầu bớt quan tâm tới con chuột Scrabbes của mình. Tuy vẫn chẳng ưa gì con mèo béo ú của Hermione nhưng xung đột giữa họ cũng giảm đi rõ rệt.
Harry không rõ chuyện này là tốt hay xấu, khi cậu hỏi Ron, câu trả lời của cậu bạn khiến cả cậu và Hermione đều kinh ngạc, sững sờ:
“Mình chỉ là nhận ra, Scrabbes đã quá già, quá già rồi. Nó đã sống quá lâu với cuộc đời của một con chuột. Hiện tại, có lẽ nó đã sắp đi tới cuối chặng đường, cho dù không có con mèo của Hermione thì nó cũng chẳng thể khá hơn. Mình chỉ là chấp nhận sự thật đó và cố gắng giúp nó có những ngày cuối cùng thật hạnh phúc mà thôi.” – Ron nói, trên tay cẩn thận bỏ con chuột đang nằm im như sắp chết vào túi.
Hermione nhìn Ron như lần đầu biết đến cậu. Cô hoang mang hỏi:
“Cậu có đúng là Ron không thế?”
Ron quay sang nhìn Hermione, giọng giễu cợt:
“Cậu có thể đem con mèo quỷ quái của cậu tới để thử. Chẳng phải nó rất thông minh à?”
Hermione sạm mặt, cô quát:
“Cậu…”
Harry vội vã can thiệp trước khi cuộc chiến tiếp tục bùng nổ. Có lẽ chỉ đến khi con chuột Scrabbes thực sự chết đi thì Ron và Hemrione mới có thể giảng hòa.
***
Trở lại Vn, Thomas khiến nhiều người bất ngờ với sự xuất hiện của mình trong đám tang. Không có nhiều người biết rõ mối quan hệ thân thiết giữa Thu Nguyệt và Thomas. Rốt cuộc thì họ không ngờ rằng một thằng nhóc con lai chỉ mới xuất hiện trong hai mùa hè gần đây lại quan tâm tới người chị họ của mình tới mức đặc biệt bỏ dở việc học chỉ để trở lại dự đám tang.
Trong đám tang, Thomas mặc một bộ đồ đen tuyền từ đầu tới chân, cậu ngồi cạnh Văn Đoàn ở một góc không mấy chú ý, mãi tới hôm nay anh mới từ HN trở về. Nhìn về phía một người thanh niên tầm trên 20 tuổi đang đứng cạnh quan tài của người chị họ, Thomas hỏi:
“Đó là chồng tương lai của chị Nguyệt đúng không? Em không nghĩ lần đầu nhìn thấy anh ta lại là trong trường hợp này.”
Văn Đoàn gật đầu:
“Anh ấy xin nhận cha mẹ của chị Nguyệt làm cha mẹ nuôi, và muốn chịu trách nhiệm phụng dưỡng họ sau này như con cái trong nhà nhưng bị từ chối. Dẫu là người nhà chúng ta hay người nhà của anh ấy cũng sẽ không để cho việc đó xảy ra.” – Văn Đoàn khẽ thở dài, tiếp tục – “Kể cũng tội. Ai mà nghĩ được chỉ một lần đi kiểm tra vùng biên giới theo thủ tục mà lại thành ra thế này. Hai người họ chỉ còn hơn 2 tháng nữa là làm đám cưới rồi.”
Thomas im lặng, cậu không biết phải tiếp lời của Văn Đoàn thế nào. Xét tới nguyên nhân cái chết của Thu Nguyệt, bản thân cậu không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Văn Đoàn vỗ vai Thomas, nói:
“Anh biết mày đang rất buồn sau cái chết của chị ấy. Nhưng mà mày cũng đừng có tự trách mình. Mày ở tận nước Anh, lại cũng chẳng phải thần thánh, đâu thể làm gì được.”
Thomas thở dài:
“Sao có thể không tự trách được khi mà cái chết của chị ấy có nguyên nhân là do em.”
Văn Đoàn giật mình quay sang:
“Mày đang nói nhảm cái gì thế? Việc này thì liên quan gì tới mày?”
Đáp lại câu hỏi của Văn Đoàn chỉ là sự im lặng. Sau một hồi, Thomas lấy chiếc UC của mình ra, phát một tin nhắn tới cho người anh họ của mình.
“Trong đó có tất cả thông tin mà em có được về vụ tấn công lần này. Anh giúp em đưa cho bác để điều tra nốt mọi thứ. Em chỉ hi vọng, khi bắt được nội gián, có thể để em gặp mặt chúng 1 lần.”
Văn Đoàn cẩn thận đọc một lượt thông tin mà Thomas gửi tới. Khuôn mặt của anh bắt đầu trở lên nghiêm trọng, nhất là khi một vài cái tên quen thuộc hiện lên, anh đã hiểu tại sao Thomas nói cái chết của Thu Nguyệt là do cậu ta. Văn Đoàn quay sang hỏi:
“Chú mày kiếm được những thông tin này ở đâu?”
“Cái đó không quan trọng!” – Thomas đáp – “Những kẻ nội gián và đám phản bội em không tiện ra tay bởi không muốn gây mất thiện cảm của chính quyền nước mình. Nhưng thay vào đó, em hi vọng họ cũng đừng có chen chân vào sống chết của những kẻ không nằm trong lãnh thổ của chúng ta.”
Văn Đoàn biến sắc:
“Mày biết mình đang muốn làm cái gì không?”
“Biết!” – Thomas gằn từng chữ - “Trả thù! Kẻ dám làm tổn thương gia đình của em đều phải trả giá bằng máu! Rất nhiều máu! Bất kể kẻ đó là ai”
Sự phẫn nộ bắt đầu cháy bừng trong đôi mắt của Thomas, từng tia máu vằn vện trong đáy mắt. Ánh mắt của cậu như muốn xé xác bất cứ kẻ nào dám ngăn cản mình.
Văn Đoàn nặng nề gật đầu:
“Anh sẽ đưa những thông tin này cho bố anh để điều tra. Một khi xác thực… anh nghĩ… cho chú mày gặp mặt đám phản quốc đó 1 lần cũng không phải là qúa khó.”
Sau khi lễ tang hoàn tất, Văn Đoàn mau chóng rời đi. Không giống như Thomas, anh không có thời gian để nán lại đây, mối quan hệ giữa anh và Thu Nguyệt cũng không có thân thiết tới mức khiến anh bỏ thời gian để ở lại hết đám tang. Nếu không phải Thomas trở về, người thay mặt gia đình Văn Đoàn tới đây có lẽ sẽ là một người khác.
Hơn mười ngày kể từ khi đám tang của Thu Nguyệt kết thúc, Văn Đoàn gọi cho Thomas và xác nhận độ chính xác trong tin tình báo của cậu ta. Ngoại trừ 2 kẻ đã xuất ngoại, họ tóm được tất cả 4 tên nội gian. Trong đó thậm chí xuất hiện một khuôn mặt vốn quyền cao chức trọng và còn lại là những kẻ đang nằm ở những vị trí quan trọng trong hệ thống quyền lực ở thế giới ngầm.
Bên phía cơ quan điều tra nhanh chóng tóm gọn tất cả những kẻ có liên quan. Họ cũng chấp nhận đề xuất của Thomas về việc được gặp riêng các phạm nhân nhưng kèm theo 1 điều kiện: cuộc gặp phải được diễn ra trước sự giám sát của nhân viên chính phủ để đảm bảo rằng Thomas sẽ không nổi điên mà giết mất phạm nhân.
Quan điểm bất di bất dịch của bên các cơ quan cầm quyền rất rõ ràng: dù họ phạm phải tội lỗi ngập trời thì cũng phải do cơ quan có thẩm quyền tiến hành xét xử và phán quyết chứ không phải một cá nhân nào đó tiến hành xét xử theo luật rừng.
Câu trả lời của chính quyền không khiến Thomas bất ngờ. Cậu ta cũng nhanh chóng chấp nhận những yêu cầu của chính quyền để gia tốc cuộc gặp gỡ giữa đôi bên. Rốt cuộc thì quãng thời gian “đình chỉ” của Thomas cũng không còn nhiều.
***
Năm ngày kể từ khi Thomas đạt được những thỏa thuận cuối cùng với chính sở tại và cơ quan đang điều tra. Cậu ta được đưa tới 1 nhà tù ngầm, nơi chuyên giam giữ các tội phạm phản quốc và những tội phạm không phải người thường. Tất cả những kẻ bị giam giữ ở đây đều có 1 đặc điểm chung, chúng đều là những kẻ phạm phải tội lỗi tày trời và đang chờ đợi thời gian thi hành án tử.
Thomas tới nhà tù ngầm bắng cách đi lối đi đặc biệt được thiết lập 1 cách lâm thời dành riêng cho cậu ta. Nhà tù ngầm nằm sâu dưới 1 ngọn núi ở khu vực Đông Bắc của VN. Thomas thừa khả năng tìm ra vị trí của nó nhờ vào ma thuật, lớp phòng thủ ở đây tuy vô cùng kiên cố nhưng khi so sánh với Hogwarts thì vẫn kém một bậc.
Cũng may cho họ là Thomas không phải là kẻ địch và cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với những nơi như thế này. Nếu không phải do đám người nội gian bán nước kia bị giam giữ tại đây, Thomas cả đời có lẽ chẳng biết tới một nơi thế này tồn tại. Cậu ta không có rảnh rỗi đến đi moi móc tìm hiểu 1 cái nhà tù ngầm, chẳng có liên quan gì tới mình, nằm ở đâu.
Sau vài phút chờ đợi, một người quản ngục tới và dẫn Thomas tới khi vữa phòng giam. Anh ta cũng là người sẽ đi theo và giám sát hành động của Thomas trong suốt hành trình gặp gỡ tù nhân của cậu ta.
Tiếng cửa sắt vang ầm ầm khi bị kéo ra khiến cho toàn bộ nhà giam vốn u uất đột nhiên có chút náo nhiệt. Bị nhốt tại đây đều là những kẻ phạm phải tội lỗi tày trời, với tội lỗi của mình, chúng không được hưởng cái gọi là nhân quyền. Nên khi có 1 cánh cửa mở ra thì cũng đồng nghĩa với việc có 1 kẻ lên đường. Với những kẻ chỉ có thể ngồi đếm tới ngày chết của mình, cái chết của “bạn tù” cũng có thể coi là một tin tức giải trí nóng hổi đáng để quan tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.