Cuộc chiến giữa Tưởng Quốc và Seta hoàn toàn chuyển biến thành một cuộc chiến của tốc độ. Hơn 2 phút từ khi trận so đấu thực sự bắt đầu, cả hai thanh kiếm chưa hề chạm nhau một lần. Tất cả mọi người đều biết rằng khi cả hai người dừng lại, đó cũng là lúc cuộc chiến kết thúc. Văn Đoàn không dám rời mắt khỏi trận đấu dù chỉ một tích tắc, một chận đấu như thế này, dù chỉ đứng quan sát thôi, cũng có tác dụng rất lớn với sự trưởng thành của anh ta. Âm thanh xé gió vang lên, thân hình của Tưởng Quốc và Seta Sojiro xuất hiện. Tất cả khán giả đều không kìm chế được đứng dậy, tất cả đều muốn biết kết quả của cuộc tốc chiến vừa rồi. * * * Tưởng Quốc và Seta Sojiro liên tiến hoán đổi vị trí, cả hai truy đuổi lẫn nhau. Sau một thời gian, tốc độ của cả hai dần ổn định. Tưởng Quốc có thể cảm nhận được đây đã là giới hạn mới mà bản thân phải đối mặt. Còn Seta Sojiro thì có lẽ cần đột phá tới cảnh giới cao hơn mới có thể tiếp tục có tiến bộ. Sau quãng thời gian bùng nổ nhờ đột phá, Seta Sojiro bởi thể lực không theo kịp tốc độ mới nên đã bắt đầu có dấu hiệu xuống sức rõ rệt. Đối thủ của anh ta nhờ việc cải tạo cơ thể nên cường độ thể chất có sự khác biệt thực sự rõ rệt. Sau hơn 2 phút, Seta Sojiro đã gần như kiệt sức, anh ta hít thở một cách nặng nhọc và hầu như dựa vào ý chí để chống chọi. Tưởng Quốc đã nhận ra tình trạng của Seta Sojiro, cảm thấy bản thân không thể lợi dụng Seta Sojiro để tiếp tục tiến bộ, cậu ta quyết định dứt điểm trước khi Seta Sojiro gục ngã vì kiệt sức. Tưởng Quốc đột ngột dồn sức vào hai chân và đẩy tốc độ của mình bùng nổ trong giây lát. Tuy chỉ có thể giúp Tưởng Quốc vượt qua Seta Sojiro một bước chân nhỏ nhưng bước chân đó đã thay đổi toàn bộ thế cục. Khi Tưởng Quốc đột ngột tăng tốc, như một phản xạ quen thuộc, Seta Sojiro vội vàng xoay người để đuổi theo. Tuy nhiên, anh ta không biết rằng đôi chân của mình đã tới giới hạn, thể lực hạn chế đã không cho phép anh ta bứt phá để đuổi theo Tưởng Quốc. Đôi chân của Seta Sojiro khẽ lảo đảo, và Tưởng Quốc không bỏ qua cơ hội đó. Nhanh như một tia chớp, Tưởng Quốc đưa tay vòng thanh kiếm của mình, từ phía sau lưng, kẹp sát vào cổ của Seta Sojiro. Lưỡi kiếm cùng với cẳng tay hợp thành một góc 45 độ, kẹp chặt cổ của anh ta. Seta Sojiro có thể cảm nhận rõ rệt sự đau đớn và bỏng rát từ lưỡi kiếm đang cắt qua cổ mình. Anh ta cố gắng thở một cách nặng nhọc. Sức lực của Seta Sojiro hoàn toàn bị rút sạch từ trước đó, chỉ vài phút ngắn ngủi vừa rồi khiến anh ta tiêu tốn thể năng còn hơn cả chiến đấu trong trạng thái bình thường hàng giờ đồng hồ. Quãng thời gian một phút cuối cùng, Seta đã chiến đấu với Tưởng Quốc hoàn toàn bằng sức mạnh tinh thần. Giờ đây, khi thắng bại đã phân định, cơ thể và ý chí được thả lỏng, toàn bộ sự mệt mỏi đều quay lại. Seta Sojiro sụp xuống, cơ thể khẽ run rẩy. Mái tóc khá dài của anh ta rũ xuống che lấp tất cả biểu cảm trên khuôn mặt. Tưởng Quốc thu hồi kiếm phép thuật, quay sang nhìn vào trọng tài: - Xin lỗi. Ngài không phiền nếu công bố kết quả ngay bây giờ chứ? Câu hỏi của Tưởng Quốc đánh thức trọng tài từ sự ngỡ ngàng. Ông ta vội vàng hét lớn: - Trận đấu thứ nhất của bảng A kết thúc! Người chiến thắng là Trần Tưởng Quốc – VN! Tưởng Quốc từ từ bước xuống võ đài, đi về phía thông đạo dành cho tuyển thủ và nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người. Ông Nhân nhìn Tưởng Quốc rời đi, nói: - Đi thôi! Đi gặp thằng Quốc. Dứt lời, ông Nhân dẫn Văn Đoàn cùng đoàn trợ lý của mình rời đi khán đài. Sau khi đi được một đoạn đường, tới một khúc cua tương đối vắng vẻ, Tưởng Quốc dựa lưng vào tường, thở dài một hơi rồi trượt dài xuống đất. Hít thật sâu để lấy khí điều chỉnh cơ thể, Tưởng Quốc đưa tay xoa bóp hai bắp chân. Hiển nhiên chiến thắng trong cuộc đua tốc độ cũng không nhẹ nhàng như cậu ta biểu hiện. Seta Sojiro thực sự là một đối thủ đáng kính trọng nếu chỉ tính riêng về mặt này. Nếu như không nhờ dung hợp máu của phượng hoàng, khiến cho thể chất được nâng cao cộng thêm khả năng hồi sức vượt trội, thì Tưởng Quốc tuyệt đối không có khả năng chiến thắng anh ta nếu đua tốc độ thuần túy. Tuy nhiên cuộc đời không có nếu, Tưởng Quốc có thể dung hợp máu phượng hoàng cũng là dựa vào khả năng bản thân nên cậu ta hoàn toàn có bản sự để kiêu ngạo. Sau một hồi, khi cơn tê mỏi từ hai chân dịu bớt, Tưởng Quốc nặng nề chống tay đứng dậy. Lúc này, một giọng nói, có phần trêu chọc, vọng tới: - Mệt thì cứ ngồi đấy. Cố quá là thành quá cố đấy. Tưởng Quốc nhếc miệng khinh thường: - Em có như anh đâu. Nằm bẹp đây cho người ta thấy thì mất mặt lắm. - Mày sĩ diện hão thì có. Tưởng Quốc bơ luôn Văn Đoàn, cậu ta đã chú ý tới người đang đi cùng anh ta: - Con chào ông. Ông sang bao giờ thế ạ? Ông Nhân gật đầu: - Cũng mới đây thôi. Cuộc chiến có vẻ vất vả với con hơn ông tưởng? Tưởng Quốc cười nhạt: - Nhưng rất xứng đáng. Con đã đạt được rất nhiều thứ. Ông Nhân khẽ trầm ngâm, sau đó nói: - Đi thôi, trờ về chỗ nghỉ. Ông nghĩ con cần nghỉ ngơi thật tốt. Tưởng Quốc từ chối yêu cầu giúp đỡ của người phụ tá đi cùng ông Nhân, cậu ta nói: - Cháu vẫn ổn. Văn Đoàn tiến lên, xốc tay của Tưởng Quốc khoác lên vai mình, nói: - Bớt sĩ đi mày. Giữa dựa vai mà đi với bị vác về khách sạn vì ngất xỉu, mày thử nói xem cái nào mất mặt hơn. Tưởng Quốc một mặt bất đắc dĩ tiếp nhận sự giúp đỡ từ ông anh của mình, cậu ta biết bản thân đang ở mức độ nào, tuy hai chân vẫn còn khẽ run rẩy nhưng hoàn toàn không tới mức đi không nổi. Tuy nhiên Tưởng Quốc sẽ không đi từ chối lòng tốt từ người thân của mình. Ông Nhân nhìn hai đứa cháu dìu nhau ra xe, tâm lý đầy phức tạp. Anh em hòa thuận là việc tốt. Nhưng điều này cũng có nghĩa là lời tiên tri của vợ ông càng lúc càng chính xác. Việc Văn Đoàn sẽ tham gia vào thời loạn thế tương lai gần như đã là đinh đóng cột. Ông Nhân khẽ thở dài, đôi lúc ông tự hỏi cuộc đời con người liệu có phải là một vở kịch rối của tạo hóa. Trong vở kịch đó, con người chỉ đơn giản là những con rối bị những sợi dây vô hình của vận mệnh điều khiển mà bản thân không biết, hoặc biết mà không có khả năng phản kháng. Tiếng thúc giục vọng ra từ xe của Văn Đoàn kéo ông Nhân về thực tại, ông khẽ lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong đầu. Tương lai ai mà khống chế được. Với kinh nghiệm tiếp xúc với sức mạnh tiên tri, ông Nhân biết quá nhiều trường hợp cố gắng phản kháng để rồi chính hành động của bản thân lại là động lực thúc đẩy lời tiên tri hình thành. Ngoài ra thì có một việc khiến ông Nhân băn khoăn, đó là đứng trên khía cạnh một người chủ trì gia tộc, loạn thế xuất hiện chưa chắc đã là việc xấu. Nhất là khi chiến loạn đó lại do một hậu bối xuất sắc trong gia tộc dẫn đầu. Nói không chắc, đây thậm chí là cơ hội để dẫn gia tộc họ Trần của hiện tại tiến thêm một bước. Tuy nhiên, mọi việc cần phải cân nhắc kỹ càng trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Một ý nghĩ sai lầm có thể sẽ khiến cả gia tộc đi tới diệt vong. Khi trở về khách sạn, nhờ vào thể chất khác người, Tưởng Quốc đã bình phục tới 7 phần. Văn Đoàn lúc này cũng không hề gom góp tới giúp đỡ. Theo cách anh ta nói thì, khó khăn mệt mỏi giúp đỡ thì không sao, chứ lúc bình thường ôm vác một thằng con trai thấy tởm bỏ mẹ. Tưởng Quốc về phòng và vùi đầu vào chăn. Tới khi cậu ta tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ 2, tất cả mỏi mệt của trận chiến với Seta Sojiro đã hoàn toàn biến mất. Tưởng Quốc có phần tiếc nuối vì không thể theo dõi những trận đấu vào buổi chiều hôm trước, nhưng rất nhanh sự lo lắng đó bị ném ra sau đầu. Quan điểm của Tưởng Quốc là sự việc dù sao đã trôi qua, có tiếc nuối cách nào cũng chẳng thể thay đổi được. Tranh thủ thời gian 1 ngày nghỉ ngơi trước khi bước vào trận đấu tiếp theo, Tưởng Quốc quyết định đi lòng vòng một chút với hi vọng kiếm được thứ gì đó thú vị. Tuy nhiên ý định đó của cậu ta đã phá sản, tin nhắn để lại trên tấm UC khiến Tưởng Quốc bỏ dở công việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]