Văn Đoàn dẫn Tưởng Quốc đi tới phòng bên cạnh, gõ cửa: - Vương ơi! Đi thôi mày! Bên trong cánh cửa vọng ra một giọng nói: - Ok! Đợi vài giây. Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra. Một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng với quần tây xuất hiện. Văn Đoàn nói: - Mẹ nó! Đi ăn nhậu thôi mà mày làm gì kinh vậy. Minh Vương đáp: - Em mang đồ dài toàn kiểu này. Chẳng nhẽ lại quần đùi, áo ba lỗ ra đi chơi. Văn Đoàn cạn lời, cái mốt thanh niên nghiêm túc này chả hợp với kẻ như thằng em họ này chút nào. Lúc này Tưởng Quốc nên tiếng: - Xin chào! Còn nhớ em là ai không? Minh Vương ngớ người, vừa rồi cánh cửa che khuất nên anh ta không nhìn thấy Tưởng Quốc. Nhưng sau đó, trên mặt Minh Vương nộ rõ nét mừng rỡ: - Quốc đúng không? Mà anh có nghe… thế bình phục chưa mà đã tới đây. Tưởng Quốc cười, có vẻ như anh Đoàn nói đúng, Minh Vương không phải là kẻ hẹp hòi. Chí ít thì vẻ mừng rỡ của anh ta vừa rồi là thật. - Em ổn! Khỏe như vâm! Nếu không thì em đã không có ý định tham chiến. Minh Vương gật đầu: - Có em nữa thì ngon rồi. Năm nay các đội khác cũng mạnh lắm. Bên mình chẳng có gì gọi là xuất sắc vượt trội cả. Đương khi Văn Đoàn định nói gì đó thì một giọng nói đã cắt ngang câu chuyện của ba người. - Xin lỗi, đã bắt mọi người chờ lâu. Tôi đột ngột có điện thoại. Một người thanh niên tầm 17. 18 tuổi có khuôn mặt hiền hậu xuất hiện. Văn Đoàn đi trước giới thiệu: - Bùi Như Lạc. Người mà anh tính tìm để vào nhóm đấy. Còn đây là em trai tôi, Trần Tưởng Quốc, mới qua. Người thanh niên mỉm cười, đưa tay ra: - Đừng nghe anh của em nói bậy. Anh là Bùi Minh Tuấn, là đệ tử của Trúc lâm Yên Tử. Rất vui được gặp em. Tưởng Quốc bắt tay Minh Tuấn, tự giới thiệu: - Rất vui được gặp anh. Em là Trần Tưởng Quốc. Lần này sẽ là đồng đội của anh trong kỳ thi đấu sắp tới. Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Minh Tuấn quay sang Văn Đoàn, hỏi: - Tôi mới nghe ông nói cái gì cái gì đó như lập nhóm hả? Văn Đoàn gật đầu: - Đây là ý tưởng của thằng Quốc. Ừm, đi kiếm cái gì đó ăn đã, ở đây không phải chỗ nói chuyện. Kiếm phòng riêng rồi anh em bàn chuyện. Cả đám đi ra khách sạn, Văn Đoàn xe nhẹ đường quen gọi một chiếc taxi, anh ta ngồi ghế trước và dùng tiếng Nhật lưu loát của mình để báo địa chỉ quán cho người tài xế. Tưởng Quốc hỏi: - Anh đến đây rồi hay sao mà rành đường thế? - Có tới đây vài lần. Chỗ anh dẫn mọi người tới là một quán do người gốc Việt mình mở. Có cả món Nhật lẫn món Việt. Tưởng Quốc nói: - Cũng tốt. Em không quen ăn đồ sống cho lắm. - Chú mày lên thử cho biết, hương vị cũng khá độc đáo đó. - Em có ý định làm rể NB đâu, lúc nào có thì tính. * * * Trong một phòng riêng ở nhà hàng được Văn Đoàn giới thiệu, bốn anh em mỗi người gọi vài món. Tưởng Quốc cũng được thưởng thức món ăn Sushi đặc trưng của Nhật, nhưng thú thực là nó không thích cho lắm. Minh Vương hỏi: - Ban nãy anh có nói tới lập nhóm là sao, anh Đoàn? Văn Đoàn nói: - Mày hỏi thằng Quốc ấy, đây là ý của nó. Minh Vương và Minh Tuấn hai người đưa mắt nhìn sang Tưởng Quốc, dĩ nhiên là cả hai đều muốn biết đây rốt cuộc là có chuyện gì. Tưởng Quốc không vội vàng, trước tiên nó có việc cần phải làm rõ ngọn ngành. - Không vội! Em còn có việc muốn hỏi rõ trước. Đầu tiên, quan hệ giữa chúng ta với những người còn lại trong đoàn là như thế nào? Tại sao lại có xung đột giữa hai bên? Minh Vương quay sang nhìn Văn Đoàn. Người sau thì vẻ mặt bất kể: - Cũng chả có gì. Ngứa mắt nhau lâu rồi. Nhà họ Lý không ưa họ Trần chúng ta, còn chúng ta lại ghét đám họ Lê. Ngứa mắt nhau cũng vài trăm năm rồi chứ chả ít. Thêm vào vụ chú được hưởng đặc quyền, nên bọn nó khó chịu. Nhưng có thể chắc chắn một việc, không có thằng nào dám sau lưng thọc dao đâu, thời điểm đặc thù mà. Cùng lắm là trong lời nói chọc ngoáy tí thôi. Tưởng Quốc cau mày: - Không ngáng đường thì được. Nhưng có vẻ phe ta cũng ít quá chứ hả, có mỗi bốn người. Minh Vương đáp: - Cũng không phải, chúng ta chỉ có chút khúc mắc nhỏ với 10 người thuộc về hai phe L và L thôi. Còn lại 6 người khác thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là không thân chẳng quen nên ít qua lại. Tưởng Quốc cau mày, xem ra phải tốn nhiều chút công sức ở vấn đề này rồi. Nó tiếp tục: - Anh Đoàn, anh có thể tổ chức một cuộc hẹn vào ngày mai không. Em muốn nói chuyện với tất cả mọi người trong đoàn mình một chút. Văn Đoàn kỳ quái: - Mày muốn làm cái gì? Có gì mà nói? Nếu muốn làm quen thì không cần quá mức như thế, gặp mặt chào hỏi là được. Tưởng Quốc lắc đầu: - Không đơn giản là chào hỏi. Em muốn thông qua dịp này điều hòa một chút xung đột giữa đôi bên. Tuy anh nói là không đáng kể, nhưng rõ ràng là có khoảng cách. Nếu đối thủ lợi dụng thì sẽ không hay. Minh Vương hỏi: - Thế em tính làm thế nào? Tưởng Quốc cau mày, sau một hồi nó nói: - Con người sẽ dễ tìm tiếng nói chung hơn khi có một kẻ thù, trường hợp Lê, Lý thành đoàn vì có đối thủ là họ Trần mình là tiêu biểu. Lần này, em đã thành kẻ xấu khi vừa có đặc quyền, vừa tới muộn. Vì vậy, bọn họ chắc chắn sẽ có bất mãn với em. Cái hiện tại cần làm, là em phải lui một bước, mở lời xin lỗi. Lấy vị trí hiện tại của chúng ta, tất cả đều hiểu cần đoàn kết đối ngoại đầu tiên. Khi đã có người lùi một bước, những việc còn lại sẽ dễ nói thôi. Văn Đoàn cau mày: - Như thế không hay đâu. Có phải em chủ ý làm vậy đâu. Hơn nữa, như vậy thì… quá mất mặt. Tưởng Quốc lắc đầu: - Bất kể lý do gì. Việc em được hưởng đặc quyền cũng như đến muộn là sự thật không thể chối cãi, em cho rằng 6 người kia không mặn không nhạt ít nhiều cũng bị vấn đề này ảnh hưởng. Còn về mất mặt. Nếu chỉ vì chút sĩ diện cá nhân mà khiến chúng ta thua cuộc thì đó mới là mất mặt. Năm xưa, Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn sẵn sàng bỏ qua bất hòa nhà, cãi lời cha, cầm khăn kỳ lưng cho Thái sư Trần Quang Khải để xóa bỏ hiềm khích, đồng lòng đối kháng quân Nguyên. Xét địa vị của các tiền nhân thì cũng ngang nguyên thủ quốc gia bây giờ. So với họ, chút sĩ diện bé bằng hạt cà của anh em mình đáng là gì. Tưởng Quốc nhấp một ngụm nước bên cạnh, nó nói: - Huống hồ sau vụ này… ai biết có mất mặt hay có mặt đây. Văn Đoàn không nói chuyện, hiển nhiên là đã chấp nhận lời của Tưởng Quốc, thậm chí, anh cũng nhận ra, nó thay đổi thật sự, thay đổi so với chính con người trước kia của nó, trước khi nó đạt được sức mạnh. Tưởng Quốc đã đi trước bản thân anh một bước dài trên con đường trưởng thành rồi. Minh Vương còn tính nói gì, nhưng Minh Tuấn, người ngồi bên cạnh khẽ kéo tay áo ngăn anh ta lại. Minh Vương nhìn sang, Minh Tuấn khẽ lắc đầu. Từ khi nhập bàn tiệc, Minh Tuấn nói rất ít, một phần do anh chưa quá quen thuộc với Tưởng Quốc, một phần do anh đang quan sát xem Tưởng Quốc là người thế nào. Minh Tuấn đồng ý với quan điểm tạo thành từng nhóm nhỏ, nhưng anh chưa quyết định liệu mình có lên tham gia vào đội nhóm của Tưởng Quốc hay không. Hiển nhiên, Tưởng Quốc nổi danh hơn nó tưởng, việc đi muộn và hưởng đặc quyền không cần dự thi khiến nó thành “danh nhân” trong toàn bộ đám người. Thực tế thì ấn tượng của Minh Tuấn về Tưởng Quốc không quá tốt. Ai có thể tốt được, trong khi bản thân phải đánh đấm vỡ mặt để dành một vé đi tiếp, thì có kẻ chẳng cần gì vẫn được tuyển thẳng. Cho dù tất cả đã đạt được thông tin rằng Tưởng Quốc thực sự có tài và ban giám khảo cũng sẽ không đặc cách cho một thằng nhãi 13 tuổi vô dụng. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Có trời mới biết được thằng nhãi kia có phải loại chỉ dựa thân thế mà leo lên hay không. Chính vì những trăn trở trong lòng, Minh Tuấn vẫn kiệm lời từ đầu tới giờ. Tuy nhiên, biểu hiện của Tưởng Quốc đã chiếm được sự coi trọng của anh ta. Chí ít thì đầu óc và khí độ của nó cũng rất tốt. Thậm chí, độ lượng và cái nhìn đại cục đã vượt khỏi độ tuổi thiếu niên. “Xem ra gia nhập cũng là lựa trọn không tệ.” – Minh Tuấn âm thầm cân nhắc. Có điều vẫn cần xem xét thêm. Sau một quãng thời gian ngừng lại, Văn Đoàn phá vỡ sự im lặng: - Anh sẽ sắp xếp, việc này cũng không khó. Địa điểm thì tại đây luôn đi. Quen thuộc cũng dễ làm việc. Tưởng Quốc gật đầu, thiết kế của nơi này cũng vẫn tương đối có phong cách VN. Sự vật quen thuộc sẽ khiến con người ta giảm bớt sự đề phòng trong tâm lý, như vậy sẽ dễ tiếp cận và nói chuyện hơn. Văn Đoàn hỏi: - Việc tiếp theo là gì? - Anh có thể liên lạc được với hai đội NB và HQ không? Tốt nhất là với Lee Dong Hwa và Shishio Makoto? Văn Đoàn giật mình: - Chú mày tính làm gì? Đừng nói là… Tưởng Quốc gật đầu: - Anh đoán đúng, em muốn liên minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]