Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298
Chương sau
Fleur chú ý tới chiếc va li bên cạnh Thomas. Cô hỏi: - Cậu phải đi rồi? - Phải. Tôi đến để từ biệt. Cả hai người rơi vào trầm lặng. Khác với Thomas, Fleur không có nhiều bạn. Sự xuất sắc và kiêu ngạo khiến không có nhiều người lọt vào mắt của cô. Thomas là một ngoại lệ. Cậu ta đủ xuất sắc để Fleur coi trọng, cũng đủ bình tĩnh, ôn hòa để chịu đựng tính đỏng đảnh nho nhỏ của cô. Trong cùng lứa tuổi thì Thomas là duy nhất, vị vậy cô không nỡ Thomas rời đi, mặc dù cô không biết lấy lý do gì để giữ cậu ở lại. Còn Thomas, nó chỉ đơn giản là tiếc nuối, không có lí do khác. Sau một hồi, Fleur lên tiếng: - Để tôi tiễn cậu. - Được. Hai người trầm mặc, cho đến khi tới sát xe ngựa cả hai đều còn chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Thomas đột nhiên quay đầu. Nó gọi: - Fleur! Fleur khẽ giật mình, theo trí nhớ thì đây là lần đầu tiên Thomas gọi thẳng tên của cô. Fleur nhìn Thomas, khẽ mỉm cười. Đôi mắt sáng rực đang nhìn Thomas, chờ đợi câu nói của nó. - Uhm… cái kia… hẹn gặp lại. Fleur ngẩn người. Chợi khẽ cười, cô đáp: - Uh. Hẹn gặp lại. Hai người nhìn nhau gật đầu. Hai con người thông minh đều hiểu, bây giờ là quá sớm, có những thứ cần có thời gian để chứng minh. Thomas quay người lên xe. Gọn gàng, dứt khoát như trước giờ vẫn vậy. Fleur nhìn bóng xe bay đi mất, cô thất thần đứng đó. Một bóng người xuất hiện bên cạnh Fleur, phu nhân Maxime khẽ nói: - Tiếc nuối sao? Fleur lắc đầu. Tâm trạng của cô có phần phức tạp. Cô than nhẹ: - Vẫn còn quá sớm. Con nghĩ cậu ấy cũng cần thời gian. - Chỉ mới mấy tháng, không chỉ học hỏi vô số kiến thức mà còn có thể đem trái tim Fleur của chúng ta cũng lấy mất. Ta thực ghen tỵ với Hiệu trưởng Dumbledore khi có thể tìm được một học sinh xuất sắc đến vậy. Fleur không đáp lại, sự im lặng của cô coi như ngầm chấp nhận lời của phu nhân Maxime; Thomas thực sự xuất sắc nhưng cô cũng không kém. Cô có tự tin cũng như sự kiêu hãnh của mình. Cô tin rằng khi hai người gặp lại nhất định có thể khiến Thomas đích thân thừa nhận. Cô có thể nhìn thấy sự quyến luyến trong đôi mắt của cậu phù thủy trẻ. Có thể trinh phục được một vị phù thủy như Thomas bằng chính sự xuất sắc của bản thân cô mà không cần dùng ma thuật khiến Fleur thấy kiêu ngạo hơn bất cứ thành tựu nào cô đạt được từ trước đến nay. * * * Thomas ngồi trên xe ngựa tiến về Paris, nó cần làm thủ tục mới có thể rời khỏi nước Pháp. Tuy hiện giờ Thomas đã thành thục Độn thổ, nhưng hiển nhiên không phải ai cũng có thể tự do bay xuyên biên giới giống như Gs Dumbledore. Ngồi trên máy bay tiến về Luân Đôn, hiện tại đã là 1 ngày trôi qua kể từ khi Thomas rời khỏi trường Beauxbatons. Tuy có thư giới thiệu từ phu nhân Maxime, nhưng thủ tục ở giới phù thủy vẫn vô cùng phiền toái. Để đỡ tốn thời gian với đám thủ tục lằng nhằng, Thomas quyết định đi máy bay trở về. Với khả năng hiện tại của c.ty Aurora thì việc đặt một vé máy bay nhanh chóng trở là điều quá đơn giản. Thomas ngẫm nghĩ về những thu hoạch của bản thân trong suốt mùa hè. Có thể nói là vô cùng phong phú. Từ kiến thức đến tình cảm đều có bước nhảy vọt. Nó hiện tại đã có những ý tưởng sơ bộ về công trình luyện kim hoàn toàn mới mà chưa có ai làm thử. Vấn đề bây giờ là đại lượng thí nghiệm để tìm ra con đường chính xác nhất, cái này thì hoàn toàn phải dùng thời gian để hoàn thiện. May mắn là đám tiêu bản thí nghiệm đầu tiên đã cho kết quả. Ông quản gia Alden đã xử lý công việc vô cùng hoàn hảo. Nó bây giờ chỉ cần mang đống tiêu bản đó đến trường và thí nghiệm dần dần là ổn. Còn về tình cảm, khóe miệng Thomas khẽ giương lên. Không chỉ riêng tình thân, quen biết với Fleur cũng khiến Thomas vô cùng dư vị. Còn sự ăn ý ngầm giữa đôi bên, không biết Fleur nghĩ thế nào nhưng Thomas cho rằng thân thể này còn quá nhỏ. Chờ thêm chút xíu nữa đi, nó dù sao cũng cảm thấy bản thân rất là kiên trì. (Tác cũng đợi một bộ truyện từ chương đầu tiên đến khi ra được 200 chương mới làm thịt) ╮(╯∀╰)╭ Khi Thomas ra khỏi sân bay, ông Alden đã chờ sẵn. Sau màn chào hỏi xưa cũ, Thomas tiến thẳng về trang viên của gia đình. Nó đã không chờ nổi được nhìn tận mắt, chạm tận tay những mẫu vật đã được chuẩn bị bấy lâu nay. Dưới tầng hầm, bên trong các lồng kính to lớn, vô số xác của rất nhiều loài động vật khác nhau, lớn có, nhỏ có, được ngâm trong những dung dịch màu trắng bạc. Những dung dịch này chính là dung dịch được pha chế từ đại lượng thủy ngân và vô số các kim loại khác. Công thức của nó được ghi lại trong quyển sổ mà ngài Sùng Minh để cho Thomas. Đây là thứ dung dịch được các đạo sĩ TQ tạo ra nhằm luyện chế cương thi. Thomas không có sử dụng người, nó chọn nhiều loại động vật khác nhau. Dù sao thì nó không có ý định tạo ra một đám yêu quái. Đây chỉ là để hiểu thấu đáo thuật luyện kim trên cơ thể sinh vật mà thôi. Điện báo cho Gs Dumbledore, Thomas nói rằng bản thân có việc gấp cần phải hoàn thành và xin phép đến chậm vài ngày. Sau một hồi suy nghĩ, Gs Dumbledore đồng ý, nhưng ông chỉ cho Thomas 3 ngày. Cộng thêm 5 ngày trước khi khai giảng là Thomas có tổng cộng 8 ngày. Được sự đồng ý từ Gs, Thomas bắt đầu lao vào thí nghiêm. Nó vốn dĩ muốn mang đám xác động vật này tới trường để dùng dần nhưng cuối cùng lại chống cự không nổi sự mê hoặc mà quyết định đi đầu thử nghiệm vài mẫu sản phẩm. Đem tất cả số tiêu bản vào phòng thí nghiệm cá nhân, Thomas bắt đầu công viêc. Mỗi ngày ngoài con gia tinh Jack có nhiệm vụ mang đồ ăn thì cũng chỉ có ông Alden đến nhắc nhở Thomas nghỉ ngơi, còn bất kể ai cũng không được phép tiếp cận. Nhờ có chiếc đồng hồ cát ma thuật, được mua với cái giá cao khủng khiếp, mà Thomas có gấp 3 lần thời gian. Sau gần 20 ngày điên cuồng, nhìn một đống kết quả thí nghiệm Thomas hài lòng gật đầu. Tuy mới thí nghiệm qua một phần tư số tiêu bản nhưng Thomas biết tiến độ hiện tại đã là vô cùng nhanh chóng. Hơn nữa Thomas cũng không thể tiếp tục lạm dụng cái đồng hồ cát. Việc nó đang làm thực chất là đánh đổi tuổi thọ lấy thời gian. Nhờ có khả năng hấp thụ khí để giảm bớt hậu quả mang lại, nhưng thực tế Thomas đã đánh mất hơn 2 năm tuổi thọ của mình để có thêm thời gian nâng cao tri thức và khả năng ma pháp đến trình độ hiện tại. Dù vậy, 20 ngày là quãng thời gian tối đa mà nó có thể chịu đựng, sau đó nó sẽ phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian dài. Nếu vượt quá quãng thời gian này thì tuổi thọ của Thomas sẽ trôi đi với tốc độ cực kỳ khủng khiếp và không có khả năng bù đắp lại. Vừa vặn nó có thể dùng một ngày để nghỉ ngơi trước khi tới trường. Dành một ngày đi dạo ở Hẻm Xéo, Thomas hài lòng khi mua được một ít sách ma thuật bản lậu từ hẻm Knockturn, đồng thời lấp đầy tủ kem dự trữ. Hè vừa rồi quá bận rộn lên nó thậm chí quên mất đi thưởng thức kem Paris, nhưng điều này cũng tốt, năm sau nó có thể quanh minh chính đại lấy cớ đi Pháp mà không sợ bị nắm thóp. Ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts, Thomas chợt nhớ tới một việc. Đó là trong giấc mơ của nó, hai đứa bạn đã lái 1 chiếc Ford Anglia bay tới trường. Thomas không hứng thú với cái xe Ford nhưng nó nhớ được những bùa chú mà ông Arthur Weasley có vẻ như đã khiến cái xe sinh ra trí khôn, hoặc là có linh hồn. Tuy Thomas không tin, bởi sáng tạo linh hồn không phải là thứ mà một phù thủy có thể làm ra, nhưng nếu điều này là thực thì thật sự sẽ là một phát hiện vô cùng to lớn cho cả thế giới. Lý trí nói cho Thomas rằng điều này không khả thi. Ma thuật sáng tạo ra linh hồn, nếu có thì nó có lẽ chỉ là sự ngẫu nhiên duy nhất của tạo hóa. Bởi nếu như có thể sáng tạo linh hồn thì Thomas chẳng ngại mà tạo ra mà tạo một nhóm autobot thử chơi. Ngẫm đi ngẫm lại thì Thomas cảm giác khả năng để mình tóm được con Ford đi lạc là không quá lạc quan. Dù sao thì dưới tác động của nó, 2 đứa bạn đã chịu dùng não, lên khả năng chúng lái xe đến trường là không lớn. Lần đầu trong đời nó có chút hối hận khi cố gắng hướng đám bạn đi lên con đường chính đạo. Tuy nhiên vận mệnh luôn tràn ngập bất ngờ. Thomas không nghĩ tới một bất ngờ to lớn đang chờ nó tại trường học.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298
Chương sau