Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298
Chương sau
Thomas sững sờ. Nó không tin nổi vào tai mình. Làm sao chúng dám… nhưng nó kịp phản ứng lại. - Không đúng! Nếu như ngươi nói, thì đất nước VN bây giờ là thế nào. Tuy không còn rộng lớn như thời Văn Lang, nhưng rõ ràng đất Việt còn tồn tại. - Vậy là cố gắng của bần đạo và mọi người đã không uổng phí. - Ý ngươi là… - Đúng vậy. Bần đạo đã cố gắng phá hủy trận pháp, tuy không thành công nhưng đã phần nào giảm bớt sức ảnh hưởng của nó. Dĩ nhiên, cũng không chỉ riêng công sức của bần đạo. - Tại sao? Thomas có phần không rõ, kẻ này là một trong số những kẻ tham gia kiến tạo trận pháp. Lý do gì khiến hắn phá hoại nó. - Bởi bần đạo gốc gác là người Việt. Thậm chí còn có quan hệ sâu xa. Lại một lần nữa gã đạo sĩ trẻ làm Thomas bất ngờ. Nhưng điều hắn nói lại vô cùng hợp lí. Ngoại trừ lý do đó, không có cái gì khác khiến hắn làm như vậy. - Chuyện kể ra rất dài. - Vậy từ tự kể, chúng ta có thời gian. Thomas búng tay, quang cảnh biến thành một cái đình, nơi đó có một ấm trà và hai cái li đã sẵn sàng. - Thí chủ… ngài… Gã đạo sĩ vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Thomas, nó đã chiếm hoàn toàn quyền kiểm soát không gian tinh thần này. - Ông nghĩ tại sao ta không tìm cách rời khỏi đây? Huyền Minh Tử cười tự giễu, đúng vậy, chính hắn mới là kẻ bị thiếu niên trước mặt đùa giỡn. Thiếu niên này đã nắm quyền chủ động ngay từ đầu. Hai người ngồi xuống bàn trà, ấm trà bằng đất nung với chén hạt mít, đậm phong cách người Việt. Thomas đưa gã đạo sĩ một ly trà và ra hiệu hắn tiếp tục. - Bần đạo bản danh Sùng Minh, tự Mạc Vong. Không biết thí chủ có nghĩ tới điều gì? Thomas hơi ngỡ ngàng, cái họ tên này thì có gì… khoan đã: - Sùng… Sùng Lãm? Ông là… hậu duệ của Lạc Long Quân. Sùng Minh gật đầu. Sau đó hắn… ông bắt đầu kể câu chuyện của mình. Năm đó khi An Dương Vương cướp ngôi, một bộ phận con cháu Hùng Vương đã chạy trốn sang đất Tần để cầu sinh. Trong số đó có tổ tiên của Sùng Minh. Từ đó đến nay, dù trải qua vài thế kỷ, thay chiều đổi đại, nhưng dòng họ Sùng vẫn ghi nhớ cuội nguồn bản thân, tên chữ của Sùng Minh cũng để nhắc nhở con cháu không được đánh mất mình. Sùng Minh khi còn bé đã bộc lộ linh căn (ma lực bạo động) lên được lão đạo hiện giờ thu làm đệ tử tu tiên (học ma pháp),cầu đạo. Cách đây vài năm, lão đạo mang theo đệ tử tiến về nơi này lập trận pháp. Sùng Minh là tiểu sư đệ nhưng nhờ thiên phú tốt lên người sau vượt người trước, lại thêm tính tình khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, được lòng sư phụ cùng các sư huynh đệ nên cũng có mặt trong đội ngũ. Bản thân Sùng Minh khi biết được mục tiêu đi tới là đất Bách Việt cũng vô cùng hào hứng. Chàng đạo sĩ trẻ chưa quên nơi đây mới là quê cha đất tổ của mình. Cho đến tận khi tới nơi, lão đạo cũng chưa tiết lộ cho đám đệ tử công việc mà họ sẽ làm. Thậm chí để giữ bí mật, mỗi một đệ tử chỉ được giao cho hoàn thành một phần của tòa đại trận. Duy nhất Sùng Minh với sự hiếu học của bản thân, cộng thêm sự ham thích đọc sách và đặc biệt say mê trận pháp mới phát hiện ra mục đích của tòa tế đàn. Nhưng tất cả đã muộn, sức một mình của Sùng Minh không có khả năng ngăn chặn việc này, thậm chí nếu lộ ra một chút dấu hiệu thôi là chính bản thân của ông cũng không toàn mạng. Không thể ngăn cản, Sùng Minh tìm cách phá hoại hoặc giảm nguy hại của tòa trận pháp xuống thấp nhất mức có thể. Từ đó, ông càng hăng say với trận pháp, thậm chí thêm càng nhiều chi tiết tỉ mỉ gia tăng cho trận pháp. Sùng Minh biết một việc, trận pháp càng chi tiết, càng tỉ mỉ thì uy lực càng đáng sợ, nhưng ngược lại, càng tỉ mỉ và chi tiết thì một khi có dù chỉ là một chút xíu sai sót cũng khiến đại trận trục trặc, thậm chí là hủy diệt. Trước sự nhiệt tình và chu đáo của Sùng Minh, lão đạo sĩ cũng động lòng, lão giao cho chàng đạo sĩ trẻ hoàn thiện trận pháp ở sân rộng - nơi hạch tâm buổi tế lễ. Lão đâu biết rằng tòa đại trận tỉ mỉ mà Sùng Minh thiết kế này quá dễ dàng bị tác động bởi người kiến tạo lên nó. Và sự việc sau đó giống như những gì mà Thomas thấy. Sùng Minh dùng tính mạng mình để hóa giải tòa đại trận. Tuy ông ta thất bại, nhưng sức phá hoại của trận pháp đã bị giảm đi vô số lần. Đất nước Việt sau ngàn năm đô hộ cuối cùng cũng giành được độc lập. Tuy không còn hùng mạnh như xưa, lại thường xuyên chịu chiến loạn nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ tới và phát triển như ngày nay. - Thế rốt cục hôm trước là chuyện thế nào? Thomas hỏi Sùng Minh về vụ hôm trước. - Luôn như vậy. Cách mỗi thời gian, bần đạo sẽ tìm cách thả một chút âm khí ra ngoài để gây chú ý. Hi vọng có người phát hiện và hủy diệt đại trận, phục hồi long mạch. Một đợi đã hơn ngàn năm. Những người trước đây, có người không phát hiện; có người phát hiện nhưng bị hù sợ, rồi không dám quay lại. Ngàn năm qua, thí chủ là người đầu tiên dám đối mặt và phát hiện ra bí mật này. Cũng thật may mắn, chỉ qua mấy năm nữa thôi, uế khí nơi này sẽ không còn khống chế nổi, trận pháp sụp đổ và tạo ra hậu quả vô cùng khủng khiếp. - Nói như vậy… thế linh hồn của ngài…? Thomas đã đổi xưng hô với người đạo sĩ trước mặt. Những gì ông ta nói đều là thật, và con người này đáng để nó kính trọng. - Nằm đó đã hơn ngàn năm. Nhờ phước của thí chủ mới được giải thoát. Hơn nữa không chỉ bần đạo mà còn cả hàng ngàn linh hồn người Việt bị nhốt trong đó nữa. Nhờ thí chủ mà chúng ta không còn phải tiếp tục phải chống đỡ với sự vây hãm của trận pháp. Lời nói của Sùng Minh vừa dứt, sau lưng ông hiện lên vô số bóng người. Lúc này trên mặt họ đều che kín vẻ an tường, họ đã được giải thoát. - Bây giờ chúng ta phải đi, nhưng trước đó vẫn muốn đến để cảm ơn thí chủ đã giúp chúng ta giải thoát. Đây là một món quà nhỏ, hi vọng nó sẽ có ích. Ta đã tạo nó bằng tiếng Việt hiện đại, qua ngàn năm ta cũng học được chút gì đó mới mẻ. Sùng Minh đưa cho Thomas một cuốn sách dầy cộp. Sau đó thân hình ông cùng với hơn ngàn người bắt đầu tan biến. - Vĩnh biệt. Mong mọi người sớm được an nghỉ. Thomas cúi chào. Nó muốn thể hiện dù chỉ là chút ít lòng biết ơn với những con người này. Qua lời của Sùng Minh, Thomas đã đoán được những linh hồn đó đã cùng ông khổ sở chèo chống quá ngàn năm để không cho trận pháp hủy diệt nước Việt. Họ xứng đáng được tôn trọng. Thomas quyết định sẽ đem việc này nói với ông nội. Hi vọng có thể làm thêm được chút gì đó an ủi vong linh những người đã mất. Họ là những anh hùng chân chính. Sáng sớm hôm sau, Thomas tỉnh dậy với nước mắt vẫn còn vương trên mặt. Kỳ diệu thay, cuốn sách mà ngài Sùng Minh đưa tặng cũng đang ở ngay cạnh, được nó cầm trong tay. Không kịp chờ đợi, Thomas mở ngay quyển sách ra coi nó viết gì. Trong đó chứa đầy những kiến thức về ma thuật cổ đại của Trung Quốc, đặc biệt là tri thức về trận pháp. Ngài Sùng Minh có ghi lại lời tựa: "Đừng phản cảm. Biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng." Ngài Sùng Minh cũng có nhắc nhở, sau khi trận pháp bị hủy diệt, nguy cơ long mạch sẽ biến mất. Tuy nhiên, thời gian đã qua quá lâu, long mạch bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng. Đất nước Việt sẽ phải đối diện với vô số thách thức, nhưng ông tin vào sự kiên cường của người Việt, và khi long mạch hồi phục, đất Việt sẽ lại phồn vinh như xưa. Thomas lần nữa cúi người cảm tạ Sùng Minh dù biết ông đã không còn đó. Đem quyển sách giấu kỹ, Thomas bắt đầu rèn luyện cơ thể và chuẩn bị cho buổi lễ tế nhận tổ của nó. Đây là thói quen, đồng thời cũng là cách để nó xóa đi phiền muộn. Tuy biết rằng kết quả tốt đẹp nhưng giấc mơ hôm qua khiến tâm tình của Thomas cực tệ hại. Nó phải chứng kiến cảnh vô số người bị tàn sát mà bản thân chỉ có thể khóc lóc như kẻ vô dụng. Chả biết ai đã nói, đàn ông không được khóc, nhưng Thomas không kìm được cảm xúc mỗi khi nhớ lại khuôn mặt của những con người bị tàn sát đó. Chúng thật ám ảnh. Những háo hức ban đầu về buổi lễ giờ đã bị giấc mơ thổi bay đi mất. Còn lại trong nó là một mớ tâm sự nặng nề. Nhưng cái mặt của nó lại khiến người khác thấy hợp lí bởi tâm trạng lo âu này mới hợp với người sắp tham gia một buổi lễ lớn có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời mình. * * * Đoạn này viết đột nhiên có cảm xúc quá, chơi liền 3 chương. Có một bổ sung nhỏ: Thực tế thì nước Văn Lang cũng không quá hoành tráng đâu. Tổng diện tích còn kém bây giờ một chút. Nhưng đây là tiểu thuyết mà, đừng để ý
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298
Chương sau