Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298
Chương sau
Thomas bỏ cái va li lên bàn rồi nằm vật xuống giường. Nó vẫn đang băn khoăn những gì bà nội nói. Bình thường có lẽ Thomas sẽ không tốn quá nhiều công sức để suy đoán, nhưng hiện tại đầu óc của nó đang như một mớ bòng bong. Có lẽ nước lạnh sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại. Dòng nước lạnh buốt xối qua cơ thể quả nhiên khiến đầu óc trở lên bình tĩnh. Thomas vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Đột nhiên, trừng to đôi mắt, Thomas nghĩ đến mợt khả năng: bà nội hiểu nó thấy những gì. Nhưng điều đó là bất khả thi, Thomas tự nhủ. Nó đã xác định rất kỹ, bà nội nó là người bình thường, không có bất kỳ sức mạnh. Mang theo một đống nghi ngờ, Thomas cùng cả nhà ăn tối. Một bữa cơm quây quần đầm ấm, thứ duy nhất khác với trong tưởng tượng của nó là tâm trạng bản thân. Thomas cũng không có cơ hội hỏi thăm bà nội nó về những gì bà nói, sau bữa cơm bà kêu mệt và đã đi ngủ. Mang theo tâm trạng chằn trọc, đến quá nửa đêm Thomas mới chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, mang một đôi mắt thâm quầng, Thomas xuống ăn sáng. Bữa sáng hôm nay là mì tôm trứng, vô cùng dân dã. Sau bữa ăn, cuối cùng Thomas cũng có cơ hội nói chuyện với bà nội. Tuy nhiên, bà lắc đầu, cười và nói: - Chuyện của bà thì không vội. Quan trọng là chuyện của con. Con đâu thể lý giải bất cứ việc gì một cách bình thường trong cái tâm trạng như thế này. Lúc này, chú Bình đi tới. Chú gật đầu đáp lại lời chào hỏi của Thomas rồi quay sang bà nội: - Mẹ tìm con ạ? Bà Vy gật đầu, việc hôm nay vô cùng quan trọng. Trong số những người ở đây thì con út của bà là người thích hợp nhất. Bình thường có chút lông bông nhưng bản thân là người nghiêm túc nhất với những công việc thuộc về gia đình. Hơn nữa, đừng nhìn chú Bình có vẻ ăn chơi, trong cả ba anh em thì chú là người kín tiếng nhất. Bà chỉ vào Thomas và nói: - Hôm nay, con dẫn Quốc đi dạo, bất cứ chỗ nào cháu nó muốn. Nhớ kỹ, đừng hỏi, đừng nói gì không lên, con biết mẹ nói tới cái gì. Cũng đừng có nói lại bất cứ điều gì với bất cứ ai. Con hiểu không. Chú Bình sửng sốt, không phải bởi yêu cầu của mẹ mình, mà bởi đối tượng lần này là Thomas. Công việc này thỉnh thoảng chú cũng hộ tống mẹ mình đi vài lần, hôm nay chú cũng tưởng là đưa mẹ mình đi đâu đó, ai dè lại là Thomas. Nói như vậy, đứa cháu này…, chú Bình quay sang đánh giá Thomas. Thomas bị chú ruột của mình nhìn khiến cả người không tự nhiên. May mà bà nội đã cứu nguy cho nó. - Được rồi. Có gì mà nhìn. Con đưa cháu nó đi đi. Nhớ kỹ, đừng có vì cháu nó không phải mẹ mà phá luật. - Vâng, vâng. Con biết mà. Mẹ khéo lo. Đi thôi cu, hôm nay chú sẽ làm taxi miễn phí, muốn đi đâu thì bảo chú. Thomas nói: - Vậy cháu xin nhờ chú. Con chào bà, con đi. Tuy không nghe được, nhưng Thomas đã có câu trả lời cho vấn đề chính mà nó muốn hỏi bà nội. Bà thực sự hiểu được nó. Bà Vy gật đầu và nói với chái trai của mình: - Con đi đi. Chỉ có đến tận nơi, tự thân chứng thực mới có thể xóa đi nghi ngờ trong lòng. Đây là cách bà vẫn làm. Nó rất hiệu quả. Sau khi xong việc thì hãy về đây. Nhớ, đừng có nói cho bất kỳ ai những gì con "thấy". Thomas hiểu rõ ý mà bà Vy nói, đúng vậy, bà nội có thể không biết Thomas thấy gì, nhưng bà biết là nó đã "thấy". Vậy là nó không đơn độc, thậm chí nó có suy đoán ra bản thân là bị làm sao, loại năng lực này… rất quý hiếm. - Vâng. Con chào bà, con đi. Lần này Thomas đi vô cùng dứt khoát, nó đã biết mình phải làm gì. Và đã biết thì sẽ hành động, đó mới là bản thân nó. Khi Thomas rời khỏi, ông Nhân xuất hiện, nãy giờ ông ở cách nơi này chỉ vài mét, tấm rèm cửa che khuất người. Điều đáng kinh ngạc là Thomas không có bất cứ cảm giác nào về sự tồn tại của ông. Nó còn tưởng ông nội qua nhà hàng xóm. Ông Nhân đi đến bên cạnh vợ mình, ngồi xuống, rót cho mình và vợ một chén trà. Ông nói: - Cuối cùng cũng ra dáng con cháu họ Trần rồi. Hôm qua nhìn thấy nó, tôi cứ hơi thất vọng. Bà Vy liếc chồng: - Ông làm như những tiên tri chúng tôi cũng vô tâm vô tính như mấy người các ông ấy. Tất cả các tiên tri, nhất là khi còn nhỏ đều vô cùng mẫn cảm, khác biệt ở chỗ người giỏi che giấu người thì không. May mà cháu nó về sớm, chứ không có gia đình bên cạnh, một đứa trẻ như nó sẽ không chịu nổi. Không ai biết được điều gì sẽ xảy đến nếu một tiên tri nhỡ miệng nói ra tương lai. Ông Nhân gật đầu. Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm, tiên đoán ra sự ra đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh, dù cho lúc đó không nhiều người hiểu, nhưng cũng vì đó khiến dòng dõi của cụ rơi vào trầm luân. Vài trăm năm sau, dòng họ này luôn cố gắng làm thiện tích đức mới có chút khởi sắc. Có thể thấy, tiết lộ tương lai, nhất là những gì quan trọng, sẽ bị trừng phạt đáng sợ thế nào. Ông Nhân tuyệt đối không muốn gia đình mình cũng chịu cảnh đó, vì vậy ông đã vận dụng tất cả khả năng của mình, triệt tiêu tất cả hộ tống hay giám sát đối với gia đình con thứ ngày hôm nay. Đây cũng là lý do mà chị Nguyệt hôm nay không có mặt. Đừng ngạc nhiên nếu ông Nhân làm được điều này. Cựu cục trưởng cục tình báo, anh trai của cục trưởng đương nghiệm, chủ tịch hiệp hội võ thuật cổ truyền miền bắc hoàn toàn có năng lực làm việc này. Năm xưa, khi ông Phong bỏ trốn, chính ông Nhân là người xử lí tàn cuộc. Nếu không phải ông, thì còn lâu bố mẹ Thomas mới có thể thoát đi dễ dàng như vậy. Tuy nhiên sau việc này, ông Nhân cảm thấy xấu hổ với sự tin tưởng của Đảng - đây là chính miệng ông thừa nhận - vì làm việc thiên tư lên đã từ chức. Điều này cũng được chứng thực khi sau ông Nhân, em họ, đồng thời là đệ tử của ông lên cầm quyền. Dĩ nhiên là em trai ông Nhân cũng thực sự có tài, nếu không chính ông Nhân cũng sẽ không đồng ý. Lần duy nhất ông đi ngược lại nguyên tắc của mình là bao che con trai. Lần này không giống, tiên tri là không được phép tiết lộ, đây là việc công; bản thân ông cũng chưa từng cố gắng hỏi vợ mình đã nhìn thấy những gì. Ông Nhân cảm thán: - Hi vọng những gì mà thằng Quốc nhìn thấy là không qua nghiêm trọng. Thân già này của tôi không biết còn cố gắng chèo chống được mấy năm nữa. Bà Vy nhìn chồng, bà an ủi: - Ông cũng đừng quá lo lắng. Tôi thấy nó vẫn còn giữ được tỉnh táo nghĩa là sự việc không quá nghiêm trọng. Hơn nữa ông còn khỏe lắm, có tôi mới ốm yếu thôi. Hơn nữa, các con chúng ta đều đã trưởng thành cả, chúng đều có thể tự xử lí mọi việc, ông cứ mặc kệ chúng. Kể cả thằng Bình, mấy năm nay cũng chín chắn nhiều rồi. Ông Nhân mỉm cười, điều này thì ông đồng ý với vợ. Có điều cha mẹ thì luôn lo lắng vậy thôi. * * * Trên xe, chú Bình phát hiện đứa cháu trai này so với hôm qua đúng là một trời một vực. Suốt hôm qua, nó cứ lù đù như gà rù. Trước đó, nghe anh trai kể chuyện, cháu trai là đứa hoạt bát, tự tin, mạnh mẽ. Thế mà hôm qua… có phần thất vọng. Còn hôm nay, nhìn coi: tự tin, kiêu ngạo toát từ xương cốt, thoáng nhìn đều thấy. Chú Bình chỉ có thể cảm thán: tính tình thất thường. Nhưng nghĩ đến cháu trai giống như bà nội, đều là tiên tri thì chú lại có chút thương hại thằng bé. Khác với hai người anh, chú Bình rất săn sóc,để ý tới cảm xúc của những người trong gia đinh. Còn bố của Thomas, ông Phong làm người hào sảng, không câu lệ. Nhưng chính vì vậy, ông hay bỏ qua tâm trạng của người khác. Thomas nhận ra ánh mắt của chú Bình. Nếu là người khác thì không nói, nhưng đây lại là chú ruột. Hơn nữa, Thomas kiêu ngạo nhưng không sĩ diện hão. Nó cám ơn những người lo lắng cho bản thân.Thomas cười, nó nói: - Cháu không sao cả. Chú không cần phải vậy đâu. Chú Bình ngạc nhiên, sau đó cười lắc đầu. Tiên tri, tiên tri… thật nhạy bén. Cảm giác bị một đứa trẻ nhìn thấu thực không dễ chịu. Thomas cười cười, nó cũng không muốn tiếp tục vấn đề khó xử này nữa. Hiện giờ nó có việc quan trọng hơn, đi đến mảnh đất mà bản thân đã mơ tới và xác định sự tồn tại trong tương lai của mình. Sau hơn một giờ, xe của chú Bình đưa Thomas đến nơi mà nó muốn. Con đường, cây cầu và dòng sông… cảnh vật không có bao nhiêu khác biệt. Thiếu hụt duy nhất là con người. Nơi đây không có làng mạc, không gia đình. Tất cả chỉ là một cánh đồng bát ngát. Đột nhiên Thomas cảm thấy thật nhẹ nhàng, nó vẫn chưa biết phải xử lí ra sao nếu gia đình kia tồn tại. Nhưng thật may, vận mệnh đã không bắt nó phải lựa chọn. - HAHAHA….hahaha….hahahaha!!! Tiếng cười hào sảng của Thomas vang khắp cánh đồng. Chú Bình từ xa xa nhìn lại, rồi lắc đầu: may phúc bản thân không có khả năng tiên tri, nếu không ai biết có thất thường thế kia hay không.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298
Chương sau