Ánh trăng mỏng manh bao phủ tòa nhà bỏ hoang cũ kỹ.
Toà nhà chỉ còn lại bê tông cốt thép loang lổ, dàn giáo và rác rưởi đầy đất.
Ban đêm gió lạnh rít gào qua ô cửa sổ trống rỗng, thời tiết đã là đầu mùa đông.
Tiểu khuyết ở tầng 2 của tòa nhà, cùng chung địa bàn với một đám người vô gia cư.
cậu không biết mình bao nhiêu tuổi, cha nuôi cậu là người vô gia cư, khi nhặt được cậu thì đoán cậu chừng 3 hoặc 4 tuổi, hai người vẫn luôn sống nương tựa nhau đã được 20 năm.
Cho đến năm ngoái cha cậu quá già, khuyết khuyết đút cơm mà cha cũng không ăn được, vào một đêm cha cậu rời bỏ cậu và tòa nhà cũ kỹ như tấm thân già nua của ông.
Từ đó Khuyết khuyết chỉ có thể một mình sinh hoạt, cậu không có hộ khẩu, không có giấy chứng minh, không có chỗ để đi, không biết chữ, cái gì cũng không, ngay cả tên của chính mình cậu cũng không biết viết như thế nào.
mọi người vẫn luôn gọi cậu là nhóc thọt, Tiểu qua tử (nhóc què),cậu biết bởi vì cậu không thể đi đứng bình thường.
khi còn nhỏ cậu hỏi cha vì sao mọi người lại gọi cậu như vậy, cha nói tên cậu là Bất Khuyết, cái gì cũng không thiếu, nhủ danh kiêu khuyết khuyết, tiểu khuyết, tiểu khuyết vẫn luôn tin là thật
tuy rằng cái gì tiểu khuyết cài gì cũng không biết, nhưng cha dạy cậu cách nhặt phế phẩm, bọn họ không ăn xin, mỗi ngày đều dựa vào việc nhặt rác người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gop-mot-vien-gach/2534753/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.