Con nhà người ta trong mắt thiên hạ vốn là kẻ phải bị mang so sánh tới lui, từ đó mà nên ganh ghét, đố kị, cùng một phần ước ao được giống hắn. Mà Con nhà người ta trong tuổi thơ của Bảo lại vẫn luôn chỉ có một cái tên: Hùng. Hắn từ nhỏ đã cao to, hơn Bảo về mọi mặt, từ gia thế đến địa vị, đến thành tích, cả thể lực. Hùng cứ mạnh mẽ như vậy mà lớn lên bên cạnh Bảo, không phải đè nén y, mà lại…bảo hộ y.
Đúng vậy, chính là bảo hộ y! Từ rất rất rất lâu, Hùng luôn tuyên bố “Bảo là người của hắn”. Mà Bảo dường như không biết từ lúc nào đã luôn chấp nhận sự chiếm hữu này. Hùng là nơi y ỷ lại, y phó thác, y nương tựa. Hùng là cả bầu trời và thế giới của y. Chưa bao giờ mảy may xê dịch.
Cho đến khi thế giới thành thị mở ra là đại học và những con người mới. Hùng vẫn tồn tại ở đó, nhưng không còn là của một mình Bảo. Hùng nổi bật rạng ngời thế mà, còn Bảo từ lâu đã quen sống dưới tán cây vĩ đại của Hùng. Duyên phận niên thiếu có thắng nổi thời gian đổi thay hay để gìn giữ những điều cũ thuần khiết, người ta buộc phải đổi thay.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.