Trời đã về khuya, gió đêm ngoài cửa sổ biệt thự Tạ gia như gợn sóng, ánh trăng như nước, ngoài sân, cây hoè già trơ trọi đang đứng lặng lẽ.
Nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới 0 độ, nhưng trong phòng lại nóng ẩm nặng nề, còn chưa kể đến không khí cực kì ái muội kia. Cả người Tạ Điệt nhớp nháp, muốn đứng dậy mở cửa sổ để hít thở chút không khí nhưng lại không có chút sức lực nào, ngọ nguậy tay chân gầy guộc một lát, cuối cùng cũng không đánh lại sức hút của trái đất.
Cô đành phải bỏ cuộc, mở to mắt nhìn trần nhà tối om, giống như một con cá chết sình bụng.
Thành thật mà nói, cô thậm chí còn không thở được.
Tạ Điệt nghiến răng oán hận trong chốc lát.
Sau đó, cô duỗi tay đẩy đẩy bả vai trần trụi của Giang Trạch Dư, giọng điệu cực kì kém, hoàn toàn không giống như vừa mới làm qua chuyện giao lưu sâu xa vậy: “Anh dậy đi”.
Tinh thần người đàn ông thì ngược lại rất tốt, nghe vậy thì nghiêng người sang, dùng một cánh tay chống lên đầu, tay khác thì nhẹ nhàng vòng quanh mái tóc cô, mập mờ nói nhỏ vào tai cô, giọng nói rất vui vẻ: “Điệt Điệt, em kêu anh dậy làm gì, em muốn…..một lần nữa? Huh? Anh không thành vấn đề”.
Giọng của anh khàn khàn, khác với những lần anh hay ngẫu nhiên hạ thấp giọng nói, chất giọng lần này ẩn chứa dục vọng mạnh mẽ.
Tạ Điệt bốc hoả đến mức nói cũng không thèm lựa lời nữa, ngay cả mấy câu thô tục mà thường ngày do tuân thủ giáo dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gon-gio-dem/1811895/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.