“A Dư, từ nay về sau em chỉ có anh thôi, anh còn cần em không?”
Mặc dù Tạ Điệt biết người trước mặt đang say nhưng lòng cô vẫn thấp thỏm khi hỏi câu này, rốt cuộc năm đó lúc chia tay, cô không lưu lại cho anh nửa điểm thể diện nào.
Anh đã từng nói trong năm năm qua, anh vẫn hận cô, nhưng anh không có cách nào chỉ hận mà thôi. Những chiếc túi chất đầy tủ trong nhà, vượt nửa vòng trái đất đi theo cô, ánh mắt dịu dàng của anh cho cô biết anh vẫn còn tình cảm đối với cô, nhưng cô vẫn không chắc giữa tình cảm và oán hận thì cái nào sâu hơn.
Tiếc là Giang Trạch Dư đã không trả lời câu hỏi này của cô, hoặc là nói, anh đã không dùng những từ ngữ nhạt nhẽo để trả lời cô — Anh đẩy cô ra sau cánh cửa, nhẹ nhàng di chuyển bàn tay đang ấn sau lưng cô ra sau đầu, những ngón tay mảnh khảnh dịu dàng luồn vào mái tóc lạnh giá của cô.
Cùng lúc đó, anh nâng lên khuôn mặt đang vùi trên vai cô, tìm chính xác đôi môi đang lải nhải của cô trong bóng tối, hôn lên một cách mãnh liệt và nồng cháy. Đôi môi anh mang theo vị cay của dòng rượu vang đỏ thượng hạng, cùng với một ít hương vị của những nguyên liệu hoàn toàn tách biệt rõ ràng khỏi vị cồn kia, nhưng vẫn khiến người say mê.
Râu trên cằm anh làm cô hơi đau, bờ môi của anh ấm áp lại khô khốc, cọ xát thật mạnh vào răng cô nhưng anh không quan tâm mà vẫn tiến tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gon-gio-dem/1811884/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.