Phòng khách ở tầng 1 của biệt thự cũng có cửa sổ lớn sát sàn, ngay chỗ cửa ra vào cũng bị ánh mặt trời chiếu rọi, chiếc kính râm đang che giấu đôi mắt đột ngột bị đánh rớt, Tạ Điệt theo phản xạ mà nghiêng đầu.
“……….Tôi không có”.
Nhưng khóe mắt ửng hồng cùng giọt lệ nóng hổi được đầu ngón tay người đàn ông lau đi, làm sao có thể lừa được ai.
Trái tim của Giang Trạch Dư đột nhiên chua xót, anh chợt nhận ra kể từ khi quen biết cô từng ngần ấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc.
Kỷ Du Chi luôn nói rằng Tạ tiểu thư là một cỗ máy sắt đá.
Nào lại có người như vậy? Mặc kệ chuyện gì xảy ra đều là dáng vẻ như mọi việc không liên quan đến mình, thái độ cao cao tại thượng, như thể chưa từng có bất cứ ai hoặc bất cứ việc gì có thể làm cô để bụng.
Cậu ta còn nói, trong đám người bọn họ thì dạng người gì cũng có, có đơn thuần tiêu sái như Hàn Tầm Chu, tâm tư thâm trầm như Hạ Minh, công tử ăn chơi như Trang Thục, duy chỉ có Tạ Điệt là cậu ta không thể nhìn nhấu.
Người con gái này đối với người khác thì nhẫn tâm, đối với bản thân mình lại càng nhẫn tâm hơn, ai động tâm với cô đều coi như vận xui tám đời.
Khi đó Giang Trạch Dư cho là những lời này thật vô nghĩa, anh đã từng cảm thấy rằng anh hiểu rõ cô hơn tất cả những người khác.
Mỗi khi ăn trưa xong, cô sẽ lười biếng nằm ngủ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gon-gio-dem/1811870/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.