Cái ôm kéo dài ba phút, Tạ Điệt mới sẵn sàng để anh đi.
Giang Trạch Dư quay người lại với vẻ mặt phức tạp, không muốn thừa nhận rằng trong mấy phút cô ôm anh, trái tim anh mềm đến mức dường như đã thủng một lỗ, hận thù tích tụ bao năm cũng không thể cưỡng lại mà theo cái lỗ kia đi ra ngoài.
Cả người anh như được ấn xuống một cái nút nào đó mang tên “nhẹ nhàng”.
Anh nhìn cô gái kiêu ngạo trước mặt, vừa rồi muốn hỏi cô ôm anh như vậy là có ý gì, nhưng có chút khó nói. Không ngờ cô lại đưa tay ra sờ vào ngực và cơ bụng của anh một cách ngả ngớn như vậy.
——“Chậc chậc, Giang Trạch Dư anh thật chuẩn, dáng người này so với mấy người bạn trai cũ của tôi thì tuyệt hơn nhiều. Này này, chỉ ôm một cái, sờ một cái, không lẽ muốn tôi chịu trách nhiệm? Nghĩ cũng đừng nghĩ nha.”
Ngữ khí của cô quá tuỳ ý, so sánh với thái độ tương phản này, sự dịu dàng và nghiêm túc hiếm có của anh dường như cực kỳ ngu ngốc.
“……….”
Giang Trạch Dư lúc này giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi: “Tạ Điệt “.
Nhìn thấy anh phát hoả như vậy, Tạ Điệt dửng dưng xoè tay ra: “Thế nào, khen anh dáng người hoàn hảo cũng không được? Anh không thích được người khác khen àh?”
Giang Trạch Dư bị cô chọc giận đến tức cười, anh không chút do dự nói: “Tạ Điệt, tôi vừa rồi còn tưởng rằng ít nhất là đang giúp cô, nhưng hiện tại xem ra là tôi tọc mạch cản trở chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gon-gio-dem/154325/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.