Editor: Táo đỏ phố núi
Ngồi ở trong khoang máy bay, tôi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một chiếc máy bay cất cánh, có phải là chiếc máy bay có Minh Chí và Giang Linh ngồi không, chúc bọn họ mã đáo thành công. Dĩ nhiên, bản thân tôi cũng muốn xuất trận đại thắng! die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Lấy lá thư của Vũ Thần ra, tôi mở ra, đọc lại toàn bộ một lần nữa.
“... Xin lỗi, anh lại muốn nói lời xin lỗi với em rồi, lần này không phải vì chuyện anh âm thầm rời đi, mà là cho lời xin lỗi cho khi trước. Anh để tâm! Anh thực sự để tâm mỗi một lời nói của em, cho dù là anh hay gây gổ nói lẫy, nhưng mà anh rất để tâm! Liêm Di, thật ra thì em không có ngốc, người ngốc là anh. Nếu như lúc trước anh nghe lời của em, ngoan ngoãn làm chị em với em, có lẽ sẽ không có ngày chúng ta cách xa nhau cả đại dương. Mặc dù anh đã kháng nghị không để cho em nói anh là trẻ con, nhưng mà sự thật là anh đúng là một đứa trẻ con, một đứa trẻ không có năng lực, khi anh nhìn em bận rộn với công việc tới mức choáng váng, trong lòng thật sự không có tư vị, nhưng mà anh có thể làm cái gì đây? Có lẽ em cảm thấy anh là người tự kỷ, nhưng mà em có biết không, những lúc anh nhìn thấy chú, cuối cùng anh cũng cảm thấy thật tự ti, bởi vì chú ấy hơn anh rất nhiều, có thể giúp em lúc em bận, không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249661/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.