Editor: Táo đỏ phố núi
"Trốn...... Trốn ở đây sao!" Minh Chí không ngờ được, Vũ Thần còn cao hơn cả mình lại bị tôi cho trốn ở dưới gầm bàn, nên rất là kinh ngạc. “Sao lại không giấu ở trong phòng làm việc của quản lý, chỗ đó thoải mái hơn.”
“Tình thế cấp bách, không nghĩ tới...” Tôi cười gượng, vừa phủi bụi bặm ở trên người của Vũ Thần. Không ngờ phía dưới gầm bàn của tôi lại bẩn như thế, nhân viên vệ sinh đã quét dọn kiểu gì vậy không biết. “Đồng chí Vũ Thần, đã chịu uất ức rồi.” Thấy Vũ Thần chui ra từ phía dưới bàn phím, sắc mặt khó coi, tôi cố làm ra vẻ thoải mái nhạo báng anh.
Thật ta thì tâm tình của tôi cũng không tiện, những lời mới vừa rồi của mẹ tôi cũng đủ để cho người ta có áp lực.
“...” Không lên tiếng, Vũ Thần cười cười.
Minh Chí nhìn ra được hai chúng tôi buồn bực không vui, mở miệng khích lệ nói: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng!”
“Cám ơn chú nhiều.” Dienx dandf Kê quyu dong.
“Khách sáo cái gì.”
Hai người có mấy ngày không gặp mặt, nhưng mà không có chút cảm giác lạnh nhạt nào. Có lúc, tôi thật sự hâm mộ cách đàn ông chung đụng với nhau.
Vũ Thần chỉ chỉ vào túi trên tay của Minh Chí, hỏi: “Không phải chú mua mì xào thật đấy chứ? Mua cho Liêm Di nhà chúng ta?”
“Đúng, mua cho Liêm Di nhà cháu đó.” Minh Chí cười thẳng thắn với Vũ Thần.
Làm cái gì mà săn sóc như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249653/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.