Editor: Táo đỏ phố núi
Từ nằm trên ghế salon trở lại nằm giường, chất lượng của giấc ngủ cũng được nâng cao lên, cả đêm đều ngủ ngon giấc. Ngày thứ hai lúc tôi thức dậy, trên ghế salon ngoài phòng khách đã không còn người.
"Vũ Thần đã đi học từ sớm rồi." Mẹ bưng đồ ăn sáng từ phòng bếp đi ra, “Con cũng mau ăn chút gì trước khi đi làm đi, sáng sớm đầu mỗi tuần không phải đều có cuộc họp hay sao?"
"Vâng!"
...
“Áo cưới mùa hè...” Từ phòng họp ra ngoài, các đồng nghiệp rối rít bàn tán về đề tài này.
"Minh Chí, tại sao vừa rồi quản lý muốn anh phụ trách thiết kế lần này, anh lại từ chối?" Trở lại chỗ ngồi, tôi không hiểu hỏi anh.
"Anh không am hiểu." Hiển nhiên là Minh Chí đang nói dối tôi.
Tôi không vui nhìn anh nói, "Anh mà không am hiểu? Ở trên trần nhà của nhà anh, có mấy mẫu áo cưới được thiết kế rất đẹp mà!"
Minh Chí nghe thấy áo cưới trên trần nhà thì ngẩn người ra, sau đó cúi đầu, cũng không nói chuyện nữa. Nhìn thấy anh như vậy, lại càng khiến cho tôi muốn đi tìm hiểu chân tướng sự thật. Nhưng mà trực tiếp đi hỏi anh thì hình như thành ra đang nhiều chuyện.
Một lát sau, hình như Minh Chí nhớ ra cái gì đó, anh ngẩng đầu lên hỏi tôi, “Quả cầu thủy tinh lần trước anh đưa cho em đâu rồi?”
“Quả cầu thủy tinh? Cái có bề ngoài tròn tròn đúng không?”
"Đúng." Anh gật đầu.
"Đang ở bàn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249637/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.