Mưa càng lớn hơn, tòa nhà bằng bê tông cốt thép kiên cường bị bao quanh bởi màn mưa, Vũ Thần đứng ở một góc bị mưa xối ướt đẫm.
Studio ở bên cạnh phối hợp với trời mưa mở loại nhạc với giai điệu buồn, những giai điệu này hòa vào tiếng mưa xối lên người Vũ Thần. Tôi nhẹ bước tới bên cạnh Vũ Thần ngồi xổm xuống. Đầu cậu chôn ở bên trong khuỷu tay mình, không nói tiếng nào làm cho người ta rất lo lắng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vũ Thần như vậy, bây giờ tôi phải nói gì với cậu ấy? Không khí như vậy......
Sau khi nghĩ tôi quyết định giả bộ nhẹ nhõm: “Giang Vũ Thần, em ngủ quên rồi sao? Ôm mặt ngủ trong mưa, đầu em không có vấn đề gì chứ?”
“......” Vũ Thần không có phản ứng.
Giọng điệu của tôi còn chưa đủ nhẹ nhõm sao? Vì vậy tôi lại giả bộ hip-hop “A, trai đẹp, đừng ngủ, có thời gian rỗi không? Tôi mời cậu ăn cơm! Tôi rất có thành ý.....”
Lần này quả nhiên đánh thức dã thức đang ngủ say, Giang Vũ Thần ngẩng đầu nhìn tôi “Chị bị động kinh à.”
Động kinh.......Tôi chỉ muốn hòa hoãn không khí mà thôi! Cậu ta thật là không biết điều! Tôi muốn so đo với cậu ta nhưng nhìn cặp mắt đỏ hồng của cậu ta tôi thành thật một chút thì tốt hơn.
“Rất khó chịu sao.”
“......” Cậu ta đứng dậy, không nói gì, nhấc chân muốn đi.
“A, em đi đâu vậy?” Tôi đi theo Giang Vũ Thần.
“Ai cần chị lo.”
“Không cần nổi điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-toi-la-chi-duoc-khong/3249612/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.