"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Ngôn Luật Kỷ đột nhiên hỏi.
"Chúng ta không về công ty sao?" Lâm Dược nghi hoặc hỏi.
"Dù sao cũng đã trễ giờ làm rồi, quay về làm gì?" Ngôn Luật Kỷ cực kỳ không có trách nhiệm nói.
"Cũng phải." Lâm Dược cười tủm tỉm, "Mặc kệ như thế nào, dù sao thì hôm nay cũng là ngày bạn trai em cầu hôn em, đi làm thì quả thật có chút lãng phí."
"Vậy thì, vị hôn thê của anh, kế tiếp em muốn đi đâu?" Ngôn Luật Kỷ thuận thế hỏi.
"Vị hôn thê? Em đồng ý khi nào?" Lâm Dược cười nhạo.
"Hử......" Ngôn Luật Kỷ nói, "Vốn liếng của anh đều đã dùng hết rồi, em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước nhá."
"Còn phải xem biểu hiện của anh đã." Lâm Dược bỗng nhiên duỗi tay chỉ về hướng nhà mình, "Đến nhà em đi."
Ngôn Luật Kỷ cười cười, lái xe về hướng chung cư của Lâm Dược.
Lâm Dược vừa vào nhà đã lật tung phòng nói muốn tìm một thứ, Ngôn Luật Kỷ nhìn cô lật tung phòng khách đến phòng ngủ lại từ phòng ngủ quay ngược về phòng khách, trong phòng bị cô bày bừa bộn nhưng vẫn không tìm được, nhịn không được hỏi, "Em đang tìm cái gì vậy?"
"Giấy vay nợ." Lâm Dược bớt chút thời gian trả lời.
"Giấy vay nợ?"
"Giấy vay nợ anh viết cho em."
"Anh viết?" Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, sau đó tò mò hỏi, "Anh đã từng viết giấy vay nợ cho em?"
Lâm Dược biết Ngôn Luật Kỷ không nhớ rõ chuyện giấy vay nợ, cho nên cô cũng không trả lời hắn, chỉ lặng lẽ tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-thuoc-nho/1105830/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.