“Không thành vấn đề...”
Khải Thần lắc đầu nói cậu không có việc gì, chỉ quay người nhìn về phía Cosima trong vòng tay:
“Cô không sao chứ? Không bị thương ở đâu đúng không?”
“Tôi...tôi ổn.”
Được Khải Thần ôm trong lòng, Cosima mặt đỏ bừng, nàng gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói.
Khải Thần mỉm cười, sau đó đặt nàng ta xuống, để nàng tự mình rời đi.
Cosima sau giây phút bàng hoàng đã trấn tính lại, quay lại nhìn liếc Khải Thần, rồi nàng tự mình rời đi.
Cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi và phong thái ra tay của Khải Thần lúc đó, không khỏi có chút mất tập trung, lúc này đầu óc cô vẫn trống rỗng.
Tại chỗ, Khải Thần sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhìn trước mặt Henry:
“Bọn họ đều là người bình thường, trong số các sát thủ vừa rồi không có ai là kỵ sĩ cả, vì thế dễ dàng để ta có thể đối phó.
“Những người này thực lực chỉ dạng hạng trung, cơ bản đều chỉ là đám ô hợp loạn thần tặc tử, nhưng có điều không biết chúng đến từ đâu hay được ai sai khiến.”
Nói đến đây cậu ta không khỏi cau mày, lúc này trông rất bối rối.
“Để cho đám kia chạy thoát, chỉ bắt được một mình ả ta, sau khi tôi thẩm vấn, chắc chắn sẽ biết thân phận thực sự của bọn chúng, để xem kẻ nào đứng đằng sau đám sát thủ này.”
Sau khi nghe lời nói vừa rồi của Khải Thần, Henry sắc mặt có chút nhợt nhạt, vã nhiều mồ hôi, hắn vội vàng nói:
“Chuyện lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-ten-anh-la-vi-sao-cua-em/2795379/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.