Tôi không có nơi nào để đi
.
Chị Vương nhìn Giang Y hỏi: "Tiểu Giang, sao cô lại ở đây?"
Giang Y cười cầm một bao thuốc lá từ phía sau lưng ra: "Con trai chị nhờ tôi mang đến cho chị."
Chị Vương nhét một điếu thuốc vào tay cậu của Úc Khê, miệng cằn nhằn chửi rủa: "Tôi bảo nó mua thuốc mang đến cho tôi, nó lại lười."
Giang Y cười nói: "Cậu ta đang ở quán bi-a chơi bóng, không đi được."
Đưa thuốc rồi, Giang Y trở lại bên cửa, cũng không vội đi, mà lại dựa vào cạnh cửa, ung dung lấy một điếu thuốc ra châm, phả một làn khói mỏng về phía tà dương.
Người sống trong thị trấn nhỏ đều lười biếng, Giang Y tựa vào bên cửa hút một điếu thuốc rồi mới đi cũng không có gì kỳ quái, mợ cũng chẳng quan tâm, đẩy Úc Khê đến bên bàn ngồi xuống.
Úc Khê lại nhìn bóng lưng của người phụ nữ, eo thon, mông đầy đặn, chỗ nào chỗ nấy đều đúng với câu thành ngữ kia - "Hoạt sắc sinh hương". Chiếc váy voan mỏng màu hồng nhạt bị gió chiều thổi phất lên, hòa vào ánh hoàng hôn phía chân trời.
Cô ấy nâng một chân lên, giống như hòa cùng từng câu từng nhịp giai điệu trong lòng mình. Chiếc giày cao gót da màu đỏ treo trên chân cô ấy lắc lư, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Úc Khê luôn cảm thấy bóng lưng của người phụ nữ đang hỏi mình: "Lần này em phải làm sao đây?"
Úc Khê cúi đầu cười khẽ.
Bên bàn ăn, mợ đang gắp thức ăn cho chị Vương, hiếm khi cũng gắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-len-ngoi-sao-nho-nguoi/242516/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.