Thái Phụng cũng không để ý tới những người khác, cầm một bộ quần áo sạch đi tới lau chùi vết thương trên trán giúp tôi, sau đó ra dấu bảo tôi nhanh đi thay quần áo.
Lúc bấy giờ tôi mới chú ý tới quần áo ướt sũng lạnh lẽo trên người, phía trên còn dính rất nhiều rong rêu trơn trượt.
Sau khi tránh người đi nơi khác thay quần áo xong xuôi, tôi nhét lại bộ quần áo ướt sũng và cả thỏi Thủy Nhục Chi ở trong túi tiền kia vào trong hành lý mò xác.
Những người khác nhìn thấy hết thảy mấy chuyện này, cũng không có bất kỳ ai nghi ngờ gì cả.
Tôi cũng y vậy không có lên tiếng khoe khoang, giả vờ làm ra vẻ rất bình thản. Bởi vì tôi hiểu đạo lý "Người bình thường vô tội, chỉ vì mang ngọc mà có tội" đó, cứ luôn giữ Thủy Nhục Chi ở bên cạnh như thế rất có thể mang tới họa sát thân cho mình.
Lúc này, ông lão nhỏ con dựng hết cả râu tóc, hung dữ buông lời ác ở trước mặt tất cả mọi người. Chỉ cần ông ta còn sống thì nhất định không cho phép có kẻ nào ức hiếp cấp dưới của mình.
Lời này cũng làm dấy lên một cảm giác ấm áp trong lòng tôi, kể từ đó tôi quyết định tình nguyện cống hiến hết sức mình cho ông ta.
Trước ánh nhìn không có thiện cảm của từng người chủ nhà, vẻ mặt của Đường Mập lại thản nhiên như không, thuận miệng nói một câu lập tức áp chế hết tất cả những kẻ đó.
"Nếu như trong số mấy người ai có thể đánh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721725/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.