Đậu xanh rau má, Đường mập vậy mà lại nói cái tử thi gớm chết trong nước đó là bảo bối, còn đích thân ăn qua rồi, trông cái miệng chảy dãi kia của anh ta mà tôi muốn ói.
Có điều lời của Đường mập tôi cũng không thể không tin. Dù sao tên này tuy ngốc nhưng nhiều tiền, thấy nhiều biết rộng, không phải tên nghèo trên núi như tôi có thể so được.
Quả nhiên người biết hàng không chỉ có một mình Đường mập, mà ngay cả Đường Phi Yến, người nhà họ Đặng và nhà họ Dương cũng thốt lên cái tên Thủy Nhục Chi. Ngay lập tức một đám người đều trở nên kích động.
“Không ngờ là có thể gặp được Thủy Nhục Chi ở chỗ này, thật là không uổng chuyến đi này!” Hồn sư nhà họ Đặng cười ha hả kêu lên.
“Còn không phải sao! Phải biết là Nhục Linh Chi trên đất đã khó có được rồi, huống chi là Thủy Nhục Chi trăm năm khó gặp này. Xem ra hôm nay thật sự là gặp được của quý rồi!” Hồn sư nhà họ Dương cũng là một vẻ kích động.
“Mọi người vẫn là làm cho xong việc trước đã! Dù sao thì Thủy Nhục Chi dạng này cũng không biết đã sinh tồn được mấy trăm năm rồi. Một khi nó phát huy ra sức mạnh thì cũng không phải là trò đùa đâu.” Giọng nói của Đường Phi Yến lạnh như băng giống như là một chậu nước lạnh, dội cho mọi người tỉnh táo khỏi niềm vui sướng cần bảo bối chứ không cần mạng đó.
Trong lòng mọi người nghĩ như vậy cũng tốt, ai cũng không muốn bỏ qua thời cơ quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721721/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.