Chương trước
Chương sau
Đường mập cũng không rảnh rỗi, móc ra một đống vàng mã, sau khi đốt nến lên thì vứt từng nắm từng nắm xuống mặt sông, trong miệng còn tụng lớn lên: “Núi là rào cản, nước là phương tiện, thi thần trong nước muốn trở về thành hồn, oán hận vô tận, căm hận vô tận, cùng vàng mã hóa thành tro, cùng vàng mã hóa thành tro…”
Muốn cùng vàng mã hóa thành tro, muốn cùng vàng mã hóa thành tro…
Trong miệng Đường mập lặp đi lặp lại câu này nhiều lần, mà từng chùm từng chùm vàng mã đang bốc cháy, đều rơi toàn bộ xuống sông.
Không biết là vàng mã cùng tiếng tụng kinh của Đường mập có tác dụng, hay là tia máu của Lý Nhị Bảo phun ra có tác dụng. Chỉ thấy ngọn đèn trời vẫn luôn quay vòng ở phía xa kia vậy mà lại di chuyển, giống như là bị người ta xách đi, bay về từng chút một.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, bốn ngọn đèn trời xung quanh lại không rời không bỏ, còn luôn theo ngay sau.
Tôi cảm thấy dây dẫn hồn trên cọc gai dầu cũng có thể động đậy rồi. Nó quấn lên cái cọc từng chút một theo sự chuyển động của đèn trời.
Khi năm ngọn đèn trời đến càng ngày càng gần hơn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra các đội tìm xác khác cũng đều nhìn ra được, mọi chuyện đều là nhờ vào công lao của đội chúng tôi, cho nên cũng không có ai dám lên tiếng kêu gào gì nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Nhưng tôi cảm thấy thời gian trôi qua vẫn quá chậm, trái tim đều dâng lên tới họng rồi, nhưng cũng chỉ có thể kéo chặt dây dẫn hồn từng chút. Thật sự không biết là cứ kéo theo tốc độ này, ngày tháng năm nào mới kéo đến đầu kia.
“Này! Cái tên có chút ngốc kia, anh có cảm thấy tình hình hiện tại có chút không bình thường không?” Giọng nói của băng nữ Đường Phi Yến kia đúng lúc vang lên.
Tôi thật sự không muốn để ý tới cô ta, nhưng nói không chừng cô ta lại có phát hiện gì mới. Vì thế tôi không vui vẻ gì mà hỏi ngược lại: “Không bình thường? Cái gì không bình thường? Từ khi tôi đến cái nơi rách nát này đã cảm thấy chỗ nào cũng không bình thường rồi. Cô từng thấy người bình thường nào có thể gặp được thủy thi lông xanh chưa? Không biết là không bình thường mà đại tiểu thư cô nói, rốt cuộc là chỉ cái gì vậy?”
Đường Phi Yến thấy thái độ như vậy của tôi, lại hiếm khi không tức giận, trái lại còn kiềm chế tính tình nói lại lần nữa: “Chẳng biết tại sao mà đèn trời tụ lại cùng một chỗ không chịu rời đi. Tiếp theo lại là dây dẫn hồn không chịu sự khống chế nào, cuối cùng bây giờ có thể động đậy được, nhưng lôi nó lên lại vô cùng tốn sức, giống như là đang từ từ kéo thứ gì vô cùng nặng dưới đáy nước lên. Anh nói thử xem có phải là vớt phải thứ gì càng đáng sợ hơn thủy thi lông xanh hay không.”
Tôi nghe xong thì cười lạnh một tiếng. Thật ra ba người chúng tôi sớm đã dự cảm đến những điều mà cô ta đã nói, chỉ là vẫn luôn che giấu mọi người mà thôi. Thứ có thể cảm thấy hứng thú với chuông dẫn xác có thể bình thường sao? Có điều tôi vẫn thản nhiên trả lời: “Chúc mừng đại tiểu thư, cô trả lời đúng rồi. Về phần là cái thứ đáng sợ gì, thì tôi đây cũng không biết. Đợi vớt lên rồi đem đến cho cô xem trước không phải là được rồi sao.”
Dù cho Đường Phi Yến vẫn đang kiềm chế được tính tình của mình, nhưng lần này cũng bị tôi làm cho nổi giận lên. Cô ta nghiến răng nghiến lợi hướng về phía tôi nói liên tục hai chữ “anh”, xong rồi cũng không nói nổi nữa, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay người tiếp tục quan sát động tĩnh trên mặt sông.

Ngay tại lúc tôi quay đầu, đột nhiên nhìn thấy hai chân của Lý Nhị Bảo lại không ngừng run lên. Chắc là khống chế đèn trời khiến anh ta tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng tôi lại không có cách nào tiến lên giúp đỡ.
Mà Đường mập càng là ốc còn không mang nổi mình ốc. Lúc này, cổ họng anh ta đều đã kêu đến tắt tiếng luôn rồi, nhưng vẫn vứt từng nắm từng nắm vàng mã trên tay xuống, không dám có xíu xiu ngắt quãng nào.
Năm ngọn đèn trời bay bồng bềnh cách chúng tôi càng ngày càng gần, bất cứ lúc nào đều có thể dụ dỗ những tử thi đáng sợ dưới nước ngoi lên khỏi mặt nước.
Ngay tại thời điểm vô cùng quan trọng này, Lý Nhị Bảo cũng đã không chống đỡ nổi nữa, phịch một tiếng ngã xuống bệ đá.
Cú ngã sấp này của anh ta cũng không sao cả, nhưng giống như là đã khơi lên phản ứng dây chuyền vậy. Nén hướng vừa nãy còn đang cháy dở dang liền cháy thẳng xuống chỗ cắm. Mà năm ngọn đèn trời kia cũng giống như là mất đi mục tiêu mà bay loạn trên mặt sông.
Trong phút chốc, trên mặt sông giống như là mở nắp nồi ra, sôi sùng sục lên một cách dữ dội, bọt nước bắn tung tóe lên cũng phải đến độ cao một hai mét.
Tôi vừa cầm đèn pin đi qua, vậy mà lại thấp thoáng nhìn thấy những cánh tay màu hồng nhạt vươn lên khỏi mặt sông, giống như muốn tóm lấy năm ngọn đèn trời đang bay trôi nổi phía trên xuống dưới nước.
Cùng với sự xuất hiện của những cánh tay đó, ngay cả dây dẫn hồn cũng không ngừng quẩy đập lên theo.
“Mọi người đừng hoảng hốt! Cột chặt dây dẫn hồn trên cọc lại.” Người của nhà họ Đặng lớn tiếng nhắc nhở.
“Đúng! Mặc kệ dưới sông là thứ gì, mọi người cùng nhau dốc sức, nhất định phải kéo được nó ra ngoài.” Những người khác cũng phụ họa theo.
Hiển nhiên, đối mặt với thứ sắp ngoi ra khỏi mặt nước, đội tìm xác nào cũng không chịu dễ dàng bỏ qua.
Phải biết là bây giờ đã không chỉ là một cuộc so tài đơn giản như vậy nữa, mà là có liên quan đến danh tiếng của các đội tìm xác, hơn nữa càng là một phần trách nhiệm của ***** *** *** như chúng tôi đây.
Tiếng nước chảy ào ào trên mặt sông lớn đến mức khiến cho người ta ngứa tai.
Nhờ ánh sáng của đèn pin, tôi nhìn thấy được toàn bộ năm sợi dây dẫn hồn đều đã căng ra, mà trong lòng tôi cũng căng thẳng theo.
Đường mập lúc này đã khô khan hết miệng mồm, không phát ra được bất kỳ âm thanh gì nữa, vàng mã cũng đã bị anh ta vứt hết toàn bộ. Không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi liệt mông trên bệ đá, không muốn đứng lên lại nữa.

Đường mập bên này đã mệt đến không thở nổi rồi, nhưng vẫn còn bốn đội tìm xác khác mà.
Trong lúc nhất thời, vàng mã bay tán loạn trên mặt sông, tất cả đều bắt chước theo bộ dáng lúc nãy của Đường mập, lớn tiếng ngâm xướng lên.
Thật không ngờ, chiêu này còn có chút tác dụng, vậy mà lại thu hút được thi thể dưới nước nổi lên. Trong phút chốc, mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh.
“Rốt cuộc là thứ gì nổi lên trên mặt sông vậy?”
“Đó có còn đơn giản là một tử thi nữa không?”
Tất cả mọi người đều há to miệng, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Liền thấy thi thể nổi trên mặt nước có rất nhiều đầu với bộ mặt dữ tợn, chỉ dồn hết trên một cái cổ, chúng nó không có năm giác quan của con người, chỉ có một cái mặt to tròn màu hồng nhạt.
Chỉ nhìn qua thôi liền khiến cho người ta có cảm giác kinh hồn bạt vía.
Những cánh tay vung vẩy loạn xạ trên thi thể đó đều đang giành lấy mấy ngọn đèn trời mà Lý Nhị Bảo khống chế. Chúng nó lại không thèm quan tâm gì đến những chiếc đèn lồng vươn tay ra là có thể lấy được của các đội khác.
Lý Nhị Bảo đang ngồi liệt trên đất, dùng hết chút sức lực cuối cùng làm cho đèn trời không đến gần mặt sông như cũ, cứ bay bồng bềnh phía trên vô số cánh tay như vậy, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách một thước.
Tôi biết rồi, hết thảy đều là do chuông dẫn xác treo trên đèn trời có tác dụng. Những quái vật xác sống nhiều tay dưới nước kia không vì cái gì khác, mà là vì cướp giật chuông dẫn xác.
“Người anh em kiên trì lên, anh nhất định phải kiên trì lên! Có thể thành công hay không là phụ thuộc vào anh cả đấy!”
Tôi hét lớn với Lý Nhị Cẩu, đồng thời ngưng tụ sức lực toàn thân vào cánh tay, kéo dây dẫn hồn về từng chút một.
Người của những đội tìm xác khác cũng không dám sơ suất, dùng hết sức lực trên người kéo chặt dây dẫn hồn.
Trong nháy mắt, năm sợi dây dẫn hồn thẳng tắp tạo thành hình quạt, vì thế nên đã làm cho sức lực mà mọi người bỏ ra có chút phân tán, khiến cho việc kéo xác sống nhiều tay dưới sông kia lên không dễ dàng gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.