Đèn trời của Lý Nhị Bảo ngừng lại trước nhất, cho dù anh ra có lôi kéo thế nào thì nó vẫn không ngừng xoay vòng vòng, mà mấy đèn trời theo đuôi cũng tụ lại một chỗ càng nhiều hơn.
Tôi nhìn thấy khoảng cách đường thẳng của đèn trời và cọc thẳng, không khỏi hít một hơi lạnh, bởi vì khoảng cách xác định xác chết cách chúng thôi hơi xa, hơn nữa lại vuông góc với bãi đá mà chúng tôi đang đứng, tôi không dám nắm chắc có thể ném dây dẫn hồn đến khu vực gần đèn trời.
Đối với sự việc quỷ dị của đèn trời đảo qua đảo lại vây quanh một vòng của đèn trời, đội vớt xác khác cũng rất tức giận.
“Tôi nói mà đám ngu xuẩn mấy người sao có thể làm được chuyện chính sự cơ chứ, không định tiếp tục trận đấu thì nói cớ sao lại phá đám hàng động của chúng tôi hả?”
“Mấy người cố ý đúng không, chờ đến lúc giải quyết được chuyện trước mắt, xem ông đây xử lý mày thế nào!”
“Mẹ nó một đám ngu ngốc!”
………
Một người đi đầu thì những người khác lại chửi rủa càng hung hăng hơn.
Đường mập bị chửi đến mức mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn tôi nắm chặt dây dẫn hồn vẫn luôn không ra tay, vì thế xém chút nữa mất kiên nhẫn rồi, thắc mắc hỏi: “Tôi nói người anh em, cậu đây làm gì vậy? Không nghe thấy đám cháu trai kia chửi à? Cậu cứ trừng mắt nhìn thì có thể lôi được xác chết kia lên hả?”
Lời của Đường mập không khỏi khiến cho tôi xấu hổ, chỉ có thể xấu hổ cười, giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721717/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.