“Người đó mạnh hơn đống phế vật của mấy người đó, tốt xấu gì thì người ta cũng mò được một đống tảo biển, còn mấy người ngay cả vị trí của thi thể còn chưa biết chỗ nào mà vẫn còn có mặt mũi đi cười nhạo người khác à?”
Giọng điệu này tuy rằng có hơi chanh chua, nhưng lại rất quen tai, tôi bất giác liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ra là nữ băng Đường Phi Yến...
Lúc này, Đường Phi Yến đang cầm một chiếc đèn trời nhỏ trên tay. Chiếc đèn trời này có chút giống với chiếc đèn tôi dùng lúc vớt xác ở suối Diều Hâu, nhưng không hoàn toàn y hệt.
Tôi không ngờ rằng cô ta không chỉ giỏi võ mà còn là một hồn sư, thấy tôi nhìn, cô ta chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi tiếp tục bận rộn với những thứ trong tay.
Dây dẫn hồn càng lúc càng gần, đám tảo biển cũng dần dần nổi lên trên mặt nước, tên mập họ Đường mặt đầy mất mát, bản thân mình làm việc chăm chỉ suốt bấy lâu nay, không quan tâm đến việc bị người khác chế giễu chê cười, vậy mà vẫn không vớt được cái xác nào.
Lý Nhị Bảo không ngừng nhìn vào đám tảo biển, như thể đang tìm kiếm chiếc chuông nhỏ gia truyền của mình vậy.
Lúc tảo biển bám vào đầu cọc gai dầu, tôi vừa muốn vươn tay kéo, thì không ngờ tên mập họ Đường bên cạnh lại đột ngột đá tôi một cái, suýt chút nữa đạp tôi xuống dòng sông đang chảy xiết này.
"Tên mập chết tiệt nhà anh có vấn đề về thần kinh à? Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721714/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.