"Này cô gái xinh đẹp động lòng người ơi, tôi xin được nói một chút. Quả thật đúng là tôi vừa từ trong núi ra, so với cô thì cũng quả thật là ngu ngốc. Nhưng mà thứ nhất, tôi không ăn trộm của ai; thứ hai, tôi không ăn cướp của ai cả; quan trọng nhất là, đai lưng của tôi vẫn đang còn rất chặt!" Nói xong tôi cố ý nhìn chằm chằm vào vòng eo trắng nõn của Tần Lỵ Lỵ, xấu xa cười một tiếng.
Thái Phụng nghe xong thì cười ra tiếng, ngay cả đám người xung quanh cũng cười ồ lên.
Tần Lỵ Lỵ nghe thấy lời tôi nói thì mặt đỏ bừng lên, vòng eo khi trước còn không ngừng vặn vẹo bỗng chốc ngừng lại, một tay chống nạnh, một tay khác thì chửi lỗ mũi tôi mắng to: "Được lắm cái tên tiểu tử nghèo, ngu dốt lại dám nói bà đây quyến rũ đàn ông, xem tôi có xé miệng cậu ra hay không!"
Tôi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, kéo cánh tay Tần Lỵ Lỵ qua chỗ khác, khuôn mặt hơi tức giận nói: "Tôi không nói cô quyến rũ đàn ông, là tự cô thừa nhận, ngoài ra, tôi cảnh cáo cô không nên ức hiếp người quá đáng, tuy rằng tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu bị ép thì tôi vẫn sẽ ra tay trị chó điên!"
Nhìn bộ dạng không biết chừng mực kia của Tần Lỵ Lỵ, khẳng định là đã quen biết không ít đàn ông, nói không chừng Đường Mập cũng có một chân trong số đó, nếu không thì sao lại vô duyên vô cớ ra mặt giúp cậu ta chứ.
Thứ phụ nữ lẳng lơ mà luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721704/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.