Tôi ăn hai bát đồ ăn trên bàn như hổ chết đói, sau đó khẽ mở cửa ra, ngó nghiêng tứ phương không thấy có ai, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Chưa kể thuốc mà Thái Phụng đưa cho tôi thật sự có tác dụng, không cần tốn quá nhiều sức lớp dầu mỡ dính trên người tôi cũng tự biến mất mà sau đó là một cảm giác thư thái và thoải mái, thoải mái đến nỗi tôi suýt chút nữa ngân nga theo điệu nhạc.
Thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, tôi có lại cảm giác được sống lại làm người.
Theo tính toán thì tôi đã đến tỉnh thành được hai ngày rồi, nhưng chưa từng đi ra ngoài nói gì đến việc hỏi thăm tin tức về, vừa nghĩ đến Kha Phàm trong lòng tôi lại đau âm ỉ.
Quan tâm nhiều như vậy làm gì, lo đi làm quen hàng xóm trước kìa, nghĩ vậy tôi nhấc chân đi xuống dưới lầu.
Ai ngờ rằng vừa xuống đến lầu thì gặp ngay hai tên nhóc A Tiêu và A Nhân.
Hai tên nhóc này vừa thấy tôi đã bày ra nụ cười giả tạo, giống như vì chuyện ướp xác mà cười trên nỗi đau của người khác.
“Người anh em à, tối muộn rồi không đi ngủ còn chạy xuống đây làm gì vậy?”
Tôi giữ chặt cả hai đứa, cho mỗi đứa một đấm vào ngực.
“Tôi đã đến được hai ngày rồi, còn chưa ra ngoài nên đang định đi thưởng thức cảnh đẹp của thành phố này một lúc, hay là hai anh em các câu đi cùng tôi luôn nhỉ?” Tôi tùy ý nói.
Không ngờ rằng hai tên này lại lập tức xua tay ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-hon/1721694/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.